Nước trà có màu xanh u trầm trong chén trà bạch ngọc, lấp loáng nụ cười
đẹp đến mê người của chủ nhân, chén trà được nhẹ nhàng đẩy qua, người
hầu bên cạnh quỳ xuống đón nhận. Sau đó bước đi vài bước đến bàn đối
diện, cách chừng nửa thước thì dừng lại, nâng chén trà lên cao quá đầu.
Tất cả mọi cử chỉ hành động đều tuân theo nghi lễ Hoàng cung, vô vàn
cung kính.
Vị khách kia cũng rất cao quý xinh đẹp, ngón tay thon dài như ngọc,
nâng chén trà lên, đưa tay áo che miệng, nhấp một ngụm nho nhỏ rồi nhẹ
nhàng đặt xuống, cười nói, "Quả nhiên là trà ngon, hương thơm tuyệt vời,
dư vị mãi không tan, là loại trà tinh túy nhất trên thế gian này."
Ánh mắt nàng sóng sánh, khóe môi khẽ cong cong, nơi đáy mắt lại thấp
thoáng chút thất vọng, nhưng chỉ trong tích tắc mà thôi.
Phật Liên Công chúa, tựa như một đóa hoa sen kiêu kì nở rộ giữa lòng
hồ, tư thái rất đỗi thanh tao nhã nhặn.
"Công chúa từ xa đến đây, đi đường thuận lợi chứ?" Chủ nhân ở đây dĩ
nhiên là Trưởng Tôn Vô Cực, mỉm cười hỏi, vẻ mặt áy náy, "Thật thất lễ
quá, không kịp tiến hành lễ nghi đón tiếp Công chúa."
"Bản cung đi dạo quanh các chùa cổ trên những ngọn núi nổi tiếng ở Đại
lục Năm châu, đến nước Vô Cực chỉ là thuận đường ngang qua." Phật Liên
mỉm cười, "Không dám làm phiền đến quan viên quý quốc và Thái tử."
"Đành là như vậy, song Công chúa không mang theo nhiều hộ vệ, an
toàn là trên hết." Trưởng Tôn Vô Cực cúi đầu cẩn thận tự mình châm nước
sôi pha trà, động tác tự nhiên nhẹ nhàng, "Tuy dân chúng Vô Cực quốc rất
hiền lành, có điều khó tránh khỏi trường hợp gặp đạo tặc hung dữ trên
đường đi, hiếm khi Công chúa từ xa xôi đến tệ quốc, Công chúa có thể
chọn vài hộ vệ của tệ quốc đi theo hộ tống, bảo vệ Công chúa đi đường
bình an."