PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 77

“Sao huynh biết?” Mạnh Phù Dao liếc mắt nhìn hắn, “Huynh là ai?”

“Nàng có thể gọi ta là Chiêu Hủ, Nguyên Chiêu Hủ.” Hắn mỉm cười, ánh

mắt như gió xuân lướt qua không gian, lại giống như nước chảy ngược
dòng, chỉ trong phút chốc đã khiến băng tan tuyết rã.

“Nguyên Chiêu Hủ?” Mạnh Phù Dao nhẩm thầm trong miệng, không

khỏi cảm thấy quen thuộc, giống như đã từng nghe ở đâu rồi nhưng nhất
thời không nhớ nổi, chỉ đành gật đầu, cất bước đi men theo hướng Nguyên
Chiêu Hủ chỉ.

Bóng dáng của nàng dần dần biến mất nơi đường núi gập ghềnh. Phía

sau lưng, Nguyên Chiêu Hủ mỉm cười đứng chắp tay, nhìn chăm chăm theo
bóng lưng nàng.

Tay áo bào rộng phất phơ trong gió, chở đầy ánh trăng óng ánh như bạc

vụn.

Nơi phía sau hắn vốn là một khối núi đá, chằng biết từ lúc nào đã lặng lẽ

xuất hiện một bóng đen cao gầy, bóng đen kia đứng đằng sau Nguyên
Chiêu Hủ ba thước, cúi đầu khom người, tư thế cung kính.

“Thái...”

Nguyên Chiêu Hủ nhẹ nhàng quay đầu, chỉ một ánh mắt, lập tức đối

phương liền hiện ra vẻ kinh sợ, vội vàng im miệng.

“Không cần giục ta, ta lập tức qua đó.” Nguyên Chiêu Hủ như biết đối

phương định nói gì, phất ống tay áo, suy nghĩ một chút lại nghiêng đầu nói
với Nguyên Bảo đại nhân đứng trên vai mình “Này, đi theo nàng xem sao.”

Nguyên Bảo đại nhân quay người, đưa mông về phía Nguyên Chiêu Hủ.

“Sau khi trở về cho mi ăn khuya, ba quả Kỳ Lân Hồng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.