nhân vì ta mà chết, đạo lý này bà không biết hay sao?"
"Ta bảo Chiến Nam Thành không giết bà ta." Vân Hồn nhíu đôi lông
mày mảnh gọn.
"À, tin một con lợn còn hơn tín Chiến Nam Thành." Mạnh Phù Dao oán
than rồi tiếp tục nói, "Lợn còn có tình người hơn y."
"Vậy thì phải làm sao?" Vân Hồn trợn mắt lên có chút hoang mang, nhìn
nàng hỏi ngược lại, "Ngươi thấy nên thế nào?"
"Ừm, khó thật." Mạnh Phù Dao chau mày, trầm ngâm suy tư, "Thế này
vậy, chúng tôi chết ở đây, để lại bà ta trong cung cũng bị chết, như vậy
chẳng khác nào bà đã hại kẻ vô tội, chẳng bằng chúng tôi cùng ra ngoài cho
bà giết. Chết ở bên ngoài vẫn tốt hơn chết ở trong cung."
Lời của Mạnh Phù Dao vừa dứt, Chiến Nam Thành liền phun ra một
ngụm máu tươi, y không nói được, chỉ còn cách căm tức nhìn Mạnh Phù
Dao khoa môi múa mép, dùng ánh mắt van lơn cầu xin cứu tinh duy nhất
của mình là Vân Hồn.
Vân Hồn không lên tiếng, bà ta trông vừa già nua lại vừa trẻ trung, vừa
từng trải lại vừa ngây thơ, ánh mắt khi cười của bà ta tựa đám mây lúc tụ
lúc tan, lúc hoảng hốt lúc tinh anh. Bà ta nắm ống tay áo, lơ đễnh nhìn Thái
phi, bình thản nói: "Ta thấy bà cũng rất dễ nhìn, hơn nữa khó mà có người
trên thế gian này lại còn thê thảm hơn ta. Không được giết."
Mạnh Phù Dao đáp lại ngay, "Đúng đó, giết bà ta thì bà sẽ trở thành
người thê thảm nhất, không được, nhất định phải có người làm đệm cho
bà."
Vân Hồn cười nhẹ, chăm chú nhìn Mạnh Phù Dao, ngón tay nhịp khẽ
khàng, "Nha đầu, đừng cho là ta ngốc, ta chỉ làm việc nên làm thôi."