PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 944

Chúng ta phải về nhà.

Nhưng nhà ở nơi nào?

Mạnh Phù Dao cứ mờ mịt như vậy, Nhã Lan Châu kéo nàng ra ngoài,

nàng mơ hồ cảm thấy có một ánh mắt dõi theo nàng phía sau, mang theo
hơi ấm sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo của nàng, như tơ nhện quấn lấy nàng, an ủi
vỗ về nàng.

Đám đông nhường đường, họ đi ra đến ngoài điện, bỗng dưng một

gương mặt tĩnh lặng như đóa sen xuất hiện, ngăn nàng lại. Đóa sen thánh
khiết này nói, "Chúc mừng Mạnh tướng quân đoạt chức quán quân Đại hội
Chân Vũ, bổn cung ở Túy Hương cư thiết yến đợi ngài..."

"Ngươi có thể câm miệng hay không?"

Phật Liên kinh ngạc im bặt, Mạnh Phù Dao ngẩng đầu lên, nơi đáy mắt

toàn là tia máu, nàng nghiến răng, nói vô cùng rõ ràng, "Hoa sen héo kia,
xin ngươi, đừng có đoan trang dịu dàng trước mặt ta, nhất là bây giờ!
Ngươi biết không, con mẹ nó, nhìn ngươi giả tạo như vậy ta chỉ muốn buồn
nôn mà thôi? Mà hôm nay ta đã nôn nhiều lắm rồi!"

Phật Liên như bị búa nện trúng, sắc mặt tái mét thụt lùi về phía sau, há

miệng lắp bắp, "Ngươi... ngươi..."

"Ta chán ghét ngươi, cứ vậy đi." Mạnh Phù Dao dấn bước đi thẳng, va

vào vai nàng ta, "Lão tử tâm tình không tốt, ai bảo ngươi nhiều chuyện,
khiến ta phải chửi bậy."

Nàng quay đầu lại, cùng Phật Liên gần trong gang tấc, cười đến hết sức

gian tà, nói nhỏ bên tai nàng ta, "Đừng có giả vờ dịu dàng hiền thục thánh
khiết như vậy, coi chừng bị sét đánh lột mặt nạ ra đó!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.