PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 158

Dứt lời, nàng tựa đầu vào lòng Bách Lý. Bách Lý ôm nàng, trầm ngâm

chốc lát: “Nhắc tới tìm việc cho nàng ta làm, ta bỗng nhớ tới một chuyện.”

“Chuyện gì?” Diệp Tiếu không hiểu. Bách Lý cau mày: “Ban đầu ta

không muốn nói vì thấy Phượng Âm nếu biết cũng chưa chắc đã tốt cho
nàng ta, vì thương tổn quá lớn. Nhưng nếu chính nàng ta… thế thì chi bằng
nói ra vậy.”

“Hả, chàng nói nghe thử xem.” Diệp Tiếu cân nhắc mở miệng.

“Mấy tháng trước ta đang dạo chơi tam giới thì gặp hồn phách Thanh

Hòa.” Nói xong, Bách Lý mở lòng bàn tay, một cái bình nhỏ chậm rãi hiện
ra trong tay hắn. Bên trong bình vẫn đang lập lòe dòng ánh sáng xanh biếc,
Diệp Tiếu dùng thần thức dò xét, thật đúng là một mảnh nhỏ hồn phách của
thượng thần Thanh Hòa. Tuy rất nhỏ, nếu phải tập hợp các mảnh hồn phách
này thành một khối thì phải cần tới cả trăm ngàn mảnh, nhưng chỉ với một
mảnh này cũng đã chứng minh hồn phách Thanh Hòa chưa hôi phi yên diệt.

“Ta đưa hắn về, vốn nghĩ cứ để theo dõi xem sao. Dù sao, thứ nhất,

chuyện thượng thần Thanh Hòa qua đời vốn là thiên mệnh, thiên mệnh tuần
hoàn vị tất không phải không tốt; thứ hai, nếu muốn hồi sinh hắn thì phải
trả giá quá lớn, tam giới ngoại trừ Phượng Âm, có lẽ không có ai chịu tiêu
phí cho một thượng thần đã chết từ lâu. Thứ ba…” Nói tới đây, sắc mặt
Bách Lý dần tối lại, nghiêm nghị nói: “Cái chết của thượng thần Thanh
Hòa năm đó… Ta vẫn cảm thấy hơi kỳ quái!”

“Kỳ quái ở chỗ nào?”

“Cái này…” Bách Lý quay đầu nhìn nàng, nở nụ cười: “Chờ ta xác

định chắc chắn sẽ nói cho nàng biết cũng không muộn.”

“Cũng được,” vợ chồng nhiều năm rồi, ở phương diện khéo hiểu lòng

người, Diệp Tiếu luôn tự nhận là làm rất khá. Bách Lý nói đợi, nàng cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.