PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 157

Một lát sau, hắn nhếch mép: “Ngày kia là sinh nhật Bích Hoa, nói bừa

gì chứ!”

Tối về đến nhà, Bách Lý bình tĩnh báo tin cho Diệp Tiếu. Tin tức chỉ

gói gọn trong hai chữ: “Không đùa!”

Thật ra Bách Lý cũng biết, cứ theo cái tính nói là làm của Dạ Tịch,

nếu thật lòng coi trọng Phượng Âm, chắc chắn sẽ không để yên. Nhưng vì
sao lại ra tay cứu nàng, hắn không đoán nổi. Vừa nói xong, Diệp Tiếu chìm
vào im lặng không biết đang suy nghĩ gì. Thấy nương tử cảm xúc không
tốt, Bách Lý hỏi: “Nàng đang lo lắng cho Phượng Âm?”

“Vâng.” Diệp Tiếu cau mày, cũng thản nhiên thừa nhận: “Thiếp sợ

nàng… tuyệt vọng thành quen.”

“Ta cảm thấy cảm xúc của nàng ta không ổn đâu… Lần trước chuyện

ở Vong Xuyên, ta tìm thiên địa kính đến xem, lúc ấy nàng ta rõ ràng có thể
thoát ra khỏi dòng sông nhưng lại tự buông trôi. Quỷ hồn trong Vong
Xuyên có thể nhìn thấu lòng người, chúng huyễn hóa ra người trong lòng
nàng ta, chính là Dạ Tịch.”

“Nàng ấy cũng từng kể với thiếp vài chuyện,” Diệp Tiếu thở dài: “Còn

lại thiếp tự đoán, nhưng cảnh tượng và người thiếp thấy trong thiên địa
kính do quỷ hồn huyễn hóa ra hình như… thê thảm hơn. Thiếp không ngờ
thiếu niên Dạ Tịch đối với Phượng Nhi lại tình thâm ý trọng đến vậy, nếu
trong ảo cảnh không có hắn, thiếp nghĩ, chút ý niệm sinh tồn Phượng Nhi
cũng không có đâu.

“Nàng ấy bây giờ có lẽ chỉ đang tìm việc mà làm thôi, thiếp chỉ sợ đến

một lúc nàng không còn muốn làm gì nữa thì sẽ… nên thiếp nghĩ, tốt nhất
nên tìm cho nàng một ý niệm.

“Trước tiên phải có ý niệm muốn được sống, những cái khác mới có

thể đạt được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.