PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 155

Cái vụ ‘làm chuyện tốt không cần lưu danh’ đổi lại là do ai khác Diệp

Tiếu đều tin. Chỉ có thằng nhãi Dạ Tịch này, có cho một ngàn lượng bạc
Diệp Tiếu cũng không tin hắn không có tư tâm. Dù có đến nhà nàng làm
khách cũng phải thuận đường mang đi cái chén, cái tên tiên nhân vì tư lợi
keo kiệt bủn xỉn này làm chuyện tốt mà không cần lưu danh á? Chuyện nực
cười!

Nhưng nếu không phải làm chuyện tốt, sao hắn lại tới đây? Còn đang

đắm chìm trong cảm xúc, Diệp Tiếu lo lo nghĩ nghĩ, đến khi Phượng Âm
được cứu lên, mơ mơ màng màng tỉnh lại nàng mới sực tỉnh.

Nàng nhanh chóng chia sẻ suy nghĩ với tỷ muội.

“Hắn nhất định yêu ngươi.” Diệp Tiếu nhìn nàng, nói như khẳng định.

Phượng Âm đang uống thuốc bỗng phụt thẳng lên mặt Diệp Tiếu, tạo thành
những chấm loang lổ.

“Đừng có lựa lúc ta đang ăn uống mà nói bừa!”

************

Ở bên này, phụng lệnh lão bà đến tìm hiểu tình hình, Bách Lý Quân

Hoa vừa lúc bước chân lên địa bàn Dạ Tịch. Hắn trước tiên khách khí trình
bái thiếp cho người ta, biết được Dạ Tịch đang ở sau núi, Bách Lý Quân
Hoa đong đưa cây quạt tiến vào khu rừng sau núi, vừa đi không lâu đã thấy
xa xa, Dạ Tịch đang ở trong sân sát phạt đại quy mô. Một kiếm chặt đứt
cây cổ thụ trăm ngàn tuổi, kiếm khí cuốn tung xác hoa lá tơi bời. Bách Lý
Quân Hoa nhếch mép đi tới, phe phẩy cây quạt: “Nhìn kiếm khí của ngươi
chắc đang có chuyện phiền lòng, ta đoán không sai chứ?”

“Ngươi đoán?” Dạ Tịch dừng tay, đứng đó nhíu mày. Bách Lý Quân

Hoa nhanh nhẹn cười: “Chớ không phải là thích Phượng Âm Đế quân rồi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.