PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 291

bồi, cả đời không dứt!” Dứt lời, Dạ Tịch nắm chặt Thái A, “Ti chủ thật sự
phải đối đầu với bản quân?”

Diệp Tiếu không trả lời. Nàng điểm chân phóng ra khỏi U Minh phủ.

Dạ Tịch theo sát phía sau, vô số quỷ sai lập tức nhảy lên nhưng chỉ chốc
lát, đám tiểu quỷ hét lên hoảng loạn, đánh về phía quỷ sai như vừa nhận
được sự cổ vũ lớn lao, đám quỷ hồn không còn sợ sệt, từng tên từng tên lao
vào chiến đấu với quỷ sai.

U Minh phủ trong thoáng chốc loạn lạc, lúc đó Dạ Tịch vẫn đuổi theo

Diệp Tiếu. Tay vừa chạm đến bỗng một tia sáng phóng tới, một bóng hồng
lắc mình xen vào giữa hai người, đỡ lấy Diệp Tiếu sức cùng lực kiệt, mắt
lạnh nhìn Dạ Tịch đang cầm kiếm.

Thanh Hòa vuốt cây sáo ngọc tiến đến, đứng sóng vai cùng Dạ Tịch,

giọng nói trầm trầm chậm rãi cất lên: “A Âm, buông nàng ra, tránh ra!”

Phượng Âm không đáp lời. Nàng nhìn họ mà chỉ thấy hỗn loạn.

Bên cạnh là những hồn phách đang lẻn đi, còn thêm những lệ quỷ

không biết đã được ai phóng thích khỏi địa phủ. Vô số quỷ hồn dưới pháp
thuật của quỷ sai mà tan thành mây khói, lại có rất nhiều quỷ sai bị quỷ hồn
gặm cắn mà chết.

Máu me lênh láng, tiếng gào thét đinh tai của hồn phách, nước chảy

róc rách dưới dòng Vong Xuyên, cả tiếng gió u u len lỏi của U Minh phủ.

Một lúc trước, nơi này còn đang cử hành đại lễ tế long trọng.

Một lúc trước, nàng còn cảm thấy hạnh phúc của mình như một giấc

mộng.

Vậy mà khắc này, mộng tan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.