PHÙ THỦY SÀN CHỨNG KHOÁN - Trang 18

Vào thời điểm đó, ông có quan tâm chút nào đến các thị trường tài
chính không?

Không hề. Tôi vẫn còn đắm chìm trong chủ nghĩa lý tưởng của cuộc sống
học thuật trước đây. Tôi coi thường tấm bằng Quản trị Kinh doanh. Suy
nghĩ của tôi lúc đó là: “Chuyện quái gì xảy ra với tất cả những kiến thức
mà tôi đã học được vậy? Liệu chúng có bị gạt sang một bên trong suốt phần
đời còn lại của tôi không?”

Công việc ở bộ phận ngoại hối chẳng giúp ích được gì. Có chăng là nó
khiến tôi thấy chán nản với công việc giao dịch vì những va chạm hằng
ngày. Công việc này là bước đầu làm quen của tôi với người Mỹ, trước kia
xung quanh tôi toàn người Canada. Người Canada thoải mái hơn, họ quan
tâm nhiều đến phép tắc xã giao hơn là đi thẳng vào vấn đề hay truyền đạt ý
tưởng của họ đến người khác. Có những nhà giao dịch lúc nào cũng sẵn
sàng quát vào mặt tôi mà tôi thậm chí còn không hiểu tại sao. Có lẽ là vì họ
cần ai đó để trút giận khi vị thế của họ tệ đi, hoặc có thể vì tôi không làm
việc nhanh đủ khiến họ hài lòng. Thế là tối nào tôi cũng trở về nhà với tâm
trạng buồn bực vì có ai đó đã hét vào mặt mình.

Ông làm công việc đó được bao lâu?

Khoảng sáu tháng. Tôi nghỉ vì nghe đồn rằng họ sắp chuyển tôi tới Toronto.
Lúc đó, tôi thích sống ở New York, vì cũng vừa gặp vợ tương lai của tôi
nên tôi không muốn xa cô ấy. Vì vậy, tôi đã chấp nhận một công việc tại chi
nhánh New York của một công ty Canada, Wood Gundy. Điểm hấp dẫn ở
công việc mới đó là họ làm thẻ xanh cho tôi. Thế là tôi đã được ở lại Mỹ
theo diện thị thực tạm thời.

Vậy công việc của ông ở đó là gì?

Còn tệ hơn cả chạy việc vặt. Tôi đã trải qua chương trình đào tạo của Wood
Gundy và được phân về phòng cổ phiếu doanh nghiệp. Tôi chỉ là người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.