Dương Ngọc Linh trong lòng ủy khuất, rúc vào người mụ mụ, nói: "Mẹ,
ngươi không phải là rất bận rộn ư, tại sao lần này lại trở về gấp như vậy?"
"Đứa ngốc! Con cũng biết ta là mẹ của con, mẹ không quan tâm con còn
quan tâm người nào nữa? Con là nữ
nhi bảo bối của mẹ đó!"
So với con gái của mình, Trương Ngọc Thiến cao hơn ra rất nhiều, hơi
ôm con gái của mình, ôn nhu nói: "Không nên suy nghĩ nhiều quá. Mùa hè
này, mẹ sẽ chơi cùng với con có được hay không?"
"Mẹ!"
"Chuyện gì?"
"Ba ba đâu? Hắn tại sao lại không về?"
"Đừng nhắc đến ba ba của con nữa. Quốc Khánh này được nghỉ, mẫu
thân chúng ta hảo hảo mà chơi đùa thỏa
thích a."
Nói đến trượng phu của mình, mỹ phụ lại bỗng nhiên có một cảm giác
tức giận, bất quá nàng che dấu rất khá, cũng không có để cho con gái của
mình phát hiện.
Nhẹ nhàng mà ôm con gái của mình, Trương Ngọc Thiến cười nói: "Mẹ
quyết định đem tổng bộ công ty di chuyển đến thành phố Hoa Hải. Sau này,
mẹ ngày ngày phụng bồi con, có được hay không?"
"Ân! Thế thì tốt quá!"
Mẹ con hai người vùa nói chuyện vừa đi về phía máy bay. Bất quá, các
nàng cũng không có chú ý tới, chung quanh những người đó cái loại nầy