muốn lau nước mắt trên mặt. Nhưng Diệp Hi lại vào lúc này lại bắt được cổ
tay của nàng.
"Ân?"
Ánh mắt Hàn Tuyết nghi hoặc rơi vào trên mặt của hắn. Nhẹ nhàng mà
lắc đầu, Diệp Hi cũng không nói lời nào, mà là vươn một cái tay, từ từ vuốt
ve khuôn mặt xinh đẹp, da thịt trắng mịn tràn đầy xúc cảm để cho hắn có
một loại cảm giác lâng lâng!
"Đứa nhỏ này!"
Cảm nhận được tâm tình của hắn, Hàn Tuyết bỗng nhiên cười: "Có phải
thấy đau lòng với mẫu thân hay không?"
Ở trong mắt của nàng, Diệp Hi vĩnh viễn cũng chỉ là một hài tử chưa
trưởng thành. Diệp Hi gật đầu, lại xuất kỳ bất ý mà đưa môi ra! Ở dưới ánh
mắt kinh ngạc của Hàn Tuyết, hắn đưa đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm giọt lệ
vương trên má nàng!
"Ưm..."
"Mặn quá." Diệp Hi có chút tính trẻ con mà le lưỡi.
"Xì!"
Nhìn vẻ, Hàn Tuyết bỗng nhiên che miệng cười nói: "Ngươi a, thật là
làm loạn! Nước miếng bẩn như vậy!" Liếc hắn một cái, nhưng là Hàn Tuyết
lại không chút cảm thấy bẩn, trong lòng tràn đầy một cảm giác ngọt ngào.
"Con hãy nghe cho kỹ, sau này không cho phép làm loạn!"
"Ân."
"Ân cái đầu của ngươi!"