"Được rồi, đừng ở chỗ này nói nữa, nàng ngã bệnh rồi , để cho nàng nghỉ
ngơi thật tốt một chút đi."
Diệp Hi chắn trước mặt Diệp Thần Linh, đem cửa phòng một lần nữa
đóng kín, bỗng nhiên nói: "Cô cô không phải đến phòng của ta ngủ sao?
Tại sao lại đi ra?"
"Chuyện của ta lúc nào đến phiên ngươi tới quản?"
Diệp Thần Linh bỗng nhiên liếc mắt một cái, nhưng lại bỗng nhiên kéo
cổ tay Diệp Hi, nói: "Đi, mang ta đến hộp đêm đi dạo một chút?"
"Cho cháu xin, hiện tại mới chỉ là năm giờ chiều, hộp đêm cũng phải tám
giờ mới mở cửa?" Diệp Hi có chút bất đắc dĩ nói.
"Hảo tiểu tử a, ngươi thậm chí ngay cả cái này cũng biết! Nhanh thành
thật khai báo, có phải hay không thường xuyên đi đến địa phương đó?"
Diệp Thần Linh thả cổ tay Diệp Hi, lại như cũ đi ở phía trước, tiếp tục
nói: "Hiện tại xuất phát là được rồi, tiện đường đi ra bên ngoài ăn một
chút!"
"Chẳng lẽ cô cô tới thành phố Hoa Hải chính là vì đi hộp đêm?"
Diệp Hi thầm nghĩ trong lòng, như vậy tạm thời theo cô cô rời khỏi Hàn
Tuyết, ít nhất sẽ không để cho Diệp Hi cảm thấy áp lực. Con người khi
phạm phải sai lầm luôn cảm thấy bất an. Cho dù, rõ ràng không có gì lo
lắng, nhưng trong lòng của bọn họ lại sợ sệt như cũ, sợ sự việc bại lộ.
Lúc Diệp Hi cùng Diệp Thần Linh vừa mới rời đi, Hàn Tuyết vốn đã
nhắm mắt ngủ say lại bỗng nhiên có chút dấu hiệu tỉnh lại, chân mày hơi
giật, mi mắt nhắm lại cũng từ từ mở ra.
"A..."