Từ Lâm lúc này tim đập mãnh liệt, thanh âm bang bang vang lên, nàng
cảm nhận được một ít lực cánh tay ôm vào bờ eo của mình, thân thể đầy
đặn thành thục phảng phất phiêu động như tiên tử, thật chặc mà nằm trong
lồng ngực nam nhân.
Không, là tiểu nam hài! Bởi vì, Từ Lâm so sánh với Diệp Hi quá cao!
Như vậy lại để cho kiều nhũ thiếu chút nữa chèn ép lên khuôn mặt hắn!
Nàng lấy hai tay chống trên ngực Diệp Hi, rõ ràng cảm ứng được hơi thở
mạnh mẽ mà có lực đang tản ra khí tức nam nhân nồng hậu.
"Thật muốn làm ở... ở chỗ này?"
Từ Lâm trên mặt trừ xấu hổ và giận dữ, lại càng nhiều hơn nữa là đỏ
bừng, hai tay muốn đẩy hắn ra, tuy nhiên coi như là nàng chỉ phí công vô
ích.
Cho dù thân thể còn không có hoàn toàn trổ mã nhưng trên người Diệp
Hi cũng đã tràn ngập hơi thở nồng đậm dương cương làm cho nàng cảm
nhận được sợ hãi, luân lý đạo đức của người vợ làm cho nàng không thể
không phản kháng.
Hai cánh tay của hắn ôm thật chặt vòng eo thon nhỏ, song chưởng bắt
đầu di động xuống mông ngọc, từ từ lục lọi, cảm thụ được làn da tràn đầy
co dãn mềm mại.
"Mình... có lẽ chỉ có thể làm như vậy! Ta lại muốn... xin lỗi ngươi, lão
công!"
Từ Lâm thì thào ở trong lòng, nhưng nàng lại cắn chặt môi dưới không
để cho nước mắt của mình tràn ra. Nhưng bọn họ đang ở trong văn phòng
lại không biết lúc này Trần Nhã Đình vừa được xét nghiệm cũng đã hướng
bên này đi tới!