hình, có đúng thế không?
Maxlenikov đỏ mặt lên.
- À cậu hỏi cả về chuyện ấy à? Thôi, ông bạn ơi, nhất định là không nên
cho cậu vào nữa; việc gì cậu cũng nhúng vào. Đi, ta đi vào thôi, Annet đang
gọi chúng mình đấy! - Hắn vừa nói vừa kéo tay chàng, lộ rõ vẻ xúc động
như khi được một nhân vật quan trọng lưu ý tới, nhưng lúc nầy có khác là
không phải vì mừng rỡ mà vì lo sợ.
Nekhliudov giằng tay ra. Chẳng chào, chẳng nói, vẻ mặt buồn rầu, chàng đi
qua phòng khách, vào phòng lớn, qua mặt những người hầu săn đón ân cần,
ra phòng ngoài rồi xuống đường.
- Anh ấy làm sao thế? Anh làm gì anh ta thế? - Annet hỏi chồng.
- Đó là kiểu Pháp đấy mà! - có một người nói.
- Sao lại kiểu Pháp, đó là kiểu Zoulou(1).
- Ồ, hắn ta xưa nay vẫn thế.
Có người đứng dậy đi ra, người khác đến, những lời bàn tán xôn xao tiếp
tục: mọi người lấy chuyện Nekhliudov làm đề tài cho câu chuyện của họ
buổi hôm đó được rôm rả.
Ngay hôm sau, Nekhliudov nhận được của Maxlenikov một bức thư viết
trên giấy dày, bóng, có in huy hiệu và đóng dấu, nét chữ đẹp, rắn rỏi. Trong
thư, hắn nói đã viết giấy cho bác sĩ về việc chuyển Maxlova sang bệnh viện
và như vậy chắc là cậu sẽ mãn nguyện.
Cuối thư ghi: "người bạn đồng ngũ cũ thân yêu của cậu, và dưới chữ ký
"Maxlenikov" có một nét ngoằng lớn rắn rỏi, rất hoa mỹ.
- Thằng khốn! - Nekhliudov không giữ được, buột miệng nói, vì chàng cảm
thấy qua mấy tiếng "bạn đồng ngũ", Maxlenikov tỏ ý tự hạ mình xuống với
chàng. Như thế nghĩa là mặc dù đang giữ một chức vụ hết sức nhơ nhuốc,
hắn vẫn tự coi mình là một con người rất quan trọng và cho rằng, bằng cách
tự xưng là bạn đồng ngũ của chàng, nếu hắn không làm cho chàng vui lòng
đẹp ý thì cũng là để tỏ cho chàng biết hắn không quá lên mặt với chức vị
cao sang của hắn.
Chú thích: