Nhu cầu bình an liên tục ở mức độ thứ hai cũng là điều đáng lưu tâm.
Vì khi nhu cầu thứ nhất được hài lòng rồi thì con người muốn duy trì, tồn tại
và thưởng thức điều một lâu hơn, vì lẽ đó họ bằng mọi cách để đạt được điều
hai. Chẳng những nhu cầu thứ hai được thể hiện chính trong nhu cầu thứ
nhất là an toàn thực phẩm, nước uống, không khí trong lành mà còn là yếu tố
ngoại cảnh như thiên tai, dịch bệnh, hay các hoạt động bất ổn do chính con
người xung quanh gây ra.
Để hoạt động PR hiệu quả, bạn cần lưu tâm điều này, bữa cơm ngon
canh ngọt sẽ thật sự ấm áp và hạnh phúc khi họ được ăn trong bầu không khí
trong lành, không ô nhiễm và mọi người cười vui, hạnh phúc không có cự
cãi hay ganh đấu với nhau. Một tổ chức sẽ phát triển và kinh doanh hiệu quả
khi nhân viên của họ đủ cơm ăn áo mặc, phương tiện sống đầy đủ, trong một
môi trường làm việc hài hòa, cũng như cộng đồng xung quanh được an ninh
và sạch sẽ, môi trường sống an bình thanh khiết. Ở đây ta lưu ý độ tuổi và
trình độ, đôi khi người hiểu biết và lớn tuổi, có kinh nghiệm sẽ ít biểu lộ rõ
nét hơn so với người trẻ, trẻ em, hay người kém hiểu biết. Tùy vào hoàn
cảnh, không gian và thời gian cụ thể, họ sẽ có những sự biểu hiện khác nhau
hay giống nhau.
Một ai đó khi đã thực sự cảm nhận rằng họ tạm thấy bình ổn với những
việc xung quanh thì anh ta hay chị ta hướng đến mục tiêu cao hơn là nhu
cầu xã hội. Nhu cầu tình cảm, chăm sóc và thể hiện được sự chấp nhận bởi
những người khác. Chẳng hạn nhiều người sẽ cho rằng một người đàn ông
tuyệt vời thì có một người phụ nữ kề bên, có công việc làm ổn định và anh ta
là người hòa đồng biết quan tâm mọi người xung quanh v.v.
Một khi ba mức độ ban đầu được hài lòng, thì con người tiếp tục bắt đầu
hướng đến nhu cầu cái tôi, sự tự trọng, cấp độ thứ tư của nấc thang nhu cầu.
Không phải ai ai cảm thấy được yêu sẽ được tôn trọng. Con người cần cảm
nhận cái xứng đáng và giá trị đối với người khác để cảm nhận sự tôn trọng
cái riêng biệt của mình một cách thú vị thực sự, chứ không phải là sự tôn
trọng và thương yêu hờ hững giả dối hay chỉ một số ít người, mang tính cá
nhân thôi. Họ có giá trị và xứng đáng bởi một cộng đồng, một số lượng
người vừa đủ lớn. Không có sự tự hào cá nhân này, họ cảm thấy, họ không
thực sự đủ tự tin hay tốt đối với ai khác và dần dần cuối cùng đối với chính
họ, cuối cùng là thiếu tự tin cho họ đạt đến mục đích cao hơn. Một trưởng
phòng kinh doanh chưa chắc đã dám khẳng định mình đủ tự tin để đạt mục
tiêu cao hơn khi anh ta chỉ được thừa nhận có giá trị trong một tổ chức của