Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
Q1 - Anh Hùng Lĩnh Nam
Hồi 1
Thế sự hồi đầu dĩ nhất không,
Giang sơn vô lệ khấp anh hùng
Thế sự hồi đầu dĩ nhất không,
Giang sơn vô lệ khấp anh hùng.
(Phan Chu Trinh 1872-1926,
Chí thành thông thánh thi)
Dịch nghĩa:
Ngẫm sự thế, quay đầu nhìn về quá khứ, không còn gì cả.
Giang sơn hết nước mắt mà khóc cho sự nghiệp các anh hùng.
Trời nắng thu, gió heo may rít lên từng cơn, những cây thông bên bờ biển
vi vu như tiếng ai oán của dân Việt mất nước. Trên bãi biển Ngọc-đường,
một người đàn ông tuổi khoảng 50, lưng đeo bảo kiếm, tay dắt đứa trẻ, thả
bước ngắm cảnh. Dân chài đang tụ tập làm việc, người thì vá lưới, kẻ thì
giặt lưới. Họ thấy cha con người đàn ông thì lễ phép đứng dậy chào hỏi.
Mỗi lần như vậy, cha con phải ngừng lại đáp lễ. Một lão già đang vá lưới,
đứng dâïy chắp tay hỏi:
– Đào-hầu hôm nay thư thả, ra đây ngắm cảnh?
Người đàn ông chậm rãi trả lời:
– Khi trong lòng đau dớn, thì còn cảnh nào đẹp nữa? Khi nước đã mất thì
còn lòng dạ nào mà dạo chơi?
Đứa trẻ đi cạnh ngước mắt nhìn cha hỏi:
– Bố ơi, nước mình đã mất đâu? Bố con ta chả đang sống trên đất nước
mình đây sao?
Đào-hầu không trả lời, dắt con đi ngược lên đồi thông. Tới một mỏm đá
nhìn ra biển, ông kéo con ngồi xuống, chỉ ra hòn đảo cách bờ không xa hỏi:
– Con có biết hòn đảo kia tên gì không?
Đứa trẻ trả lời:
– Đại sư huynh bảo đó là hòn đảo Nghi-sơn. Trên đảo có núi Biện-sơn. Đảo