Q1 - ANH HÙNG LĨNH NAM - Trang 105

Trịnh Quang hô lớn:
– Nghiêm Sơn, để sư muội lại. Các vị sư đệ, sư muội, chúng ta mau đuổi
theo tên quan Hán, cứu sư muội.
Đám đệ tử, sư muội reo hò đuổi theo. Nhưng Nghiêm Sơn và Thiều Hoa đã
mất hút ở chân đồi xa xa.
Nghiêm Sơn cắp Thiều Hoa chạy một lát, tới khe suối thì ngừng lại, để
nàng xuống, an ủi:
– Cô nương, cô nương có sao không?
Thiều Hoa nước mắt đầm đìa, lắc đầu:
– Không sao cả. Nghiêm đại ca, sao đại ca biết tôi bị nạn mà đến cứu?
Nghiêm Sơn thở dài:
– Trên đường đi tìm sư phụ, sư mẫu cô nương, tôi cùng tiểu sư đệ của cô
đàm luận. Tôi suy ra rằng trong đám người Đào trang có kẻ gian tế. Tiểu sư
đệ cật vấn tôi kẻ gian tế đó là ai. Tôi phải thề với y rằng tôi không cài một
người nào vào làm gian tế trong Đào trang. Y tin tôi. Từ cái chết của Tường
Loan, và việc Song-quái theo sát đoàn người của cô, tôi đoán gian tế đó là
của Song-quái. Tôi để tiểu sư đệ đi trước với người của tôi. Tôi trở lại dò
tìm xem gian tế đó là ai. Nhưng chưa dò ra được thì gặp việc cô nương bị
nạn, tôi ra tay cứu.
Thiều Hoa nước mắt ênh ếch:
– Nhị sư huynh bảo tôi là Mỵ Châu, tôi chưa rửa được tiếng oan, thì đại ca
cứu tôi, thế là tôi trở thành Mỵ Châu thực sự với mọi người. Từ nay tôi
không còn đất sống nữa.
Nghiêm Sơn là người khẳng khái, võ công chàng cao cường, đầy tinh thần
nghĩa hiệp. Tuy là đại quan người Hán, song y nhìn người Hán, người Việt
đều giống nhau. Trong cách đối xử, chàng không phân biệt. Đi đến đâu gặp
bọn quan người Hán tàn ác, lập tức chàng ra lệnh xử tử. Vì vậy từ ngày
chàng sang Lĩnh-nam, dân chúng được tự do, bớt cơ cực rất nhiều.
Hồi nhỏ chàng đọc sách của Khương Thái-công, của Tôn Ngô, Khổng
Mạnh. Chàng mơ màng một ngày kia mang ra áp dụng. Chàng sang Lĩnh-
nam, với uy quyền lớn, lòng tràn đầy thiện cảm với người Việt. nhưng... sự
việc xảy ra không như chàng muốn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.