Q1 - ANH HÙNG LĨNH NAM - Trang 144

– Ta biết rồi, bây giờ ta là nô bộc của ngươi.
Ðạo Sinh gật đầu:
– Ngươi tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng biết trọng lời hứa, thực xứng đáng là đệ
tử danh môn chính phái.
Ðào Kỳ thở dài thườn thượt. Lê Ðạo Sinh hỏi:
– Tại sao ngươi thở dài, ngươi tiếc rằng đã hứa à?
Ðào Kỳ nói:
– Ta không tiếc cho ta, mà tiếc cho Sơn Tinh. Ngày xưa Sơn Tinh anh hùng
là thế, không ngờ ngày nay lại có một đồ tôn như ngươi. Xét về võ công, ta
thấy ngay tên đệ tử sáng nay của ngươi cũng còn hơn cha mẹ ta. Một nhân
tài như ngươi thực hiếm có, nhưng sao lại đem cái tài như vậy ra làm tôi
mọi cho người Hán?
Lê Ðạo Sinh tỏ ra người có bản lĩnh, y không cáu giận, nói thản nhiên:
– Ta làm việc với người Hán là theo gương Vạn-tín hầu xưa chẳng từng
làm tướng cho Tần Thuỷ Hoàng là gì.
Ðào Kỳ cãi:
– Xưa Vạn-tín hầu làm tướng cho Tần đánh Hung Nô, còn ông thì ông làm
tướng cho Hán, đánh người Việt, làm sao mà giống nhau được? So sánh
như vậy thì có khác gì so sánh hoa bản hạ với hoa lan, hay so võ công của
ta với của ông.
Hai người đi khoảng một giờ tới một trang ấp xung quanh có tre bao bọc rất
lớn, quái nhân chỉ:
– Ðây là trang ấp của ta.
Ðào Kỳ ngửng nhìn lên cổng thấy có tấm bảng đề Thái-hà trang.
Vào trang ấp, Lê Ðạo Sinh lấy khoá, xích chân Ðào Kỳ lại nói:
– Ta khoá chân để ngươi không chạy trốn được mà thôi.
Y gọi một người, có vẻ là quản gia ra nói:
– Thằng bé này, ta đặt cho nó cái tên là thằng Két, bởi nó nói như két.
Ngươi có bổn phận quản cố nó, hàng ngày cho nó ăn uống tử tế, cho nó giữ
nhiệm vụ coi vườn hoa, trồng hoa. Hoa tốt tươi thì cho ăn nhiều, hoa héo
thì cho nó nhịn ăn. Nếu nó trốn mà bắt được thì chặt chân nó đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.