Q1 - ANH HÙNG LĨNH NAM - Trang 163

giờ người còn dám kêu tên ta nữa sao?
Lê Nghĩa Nam nói:
– Ta kêu ngươi là tên gian tặc. Được, chúng ta rời khỏi đây. Trong ba ngày
ngươi sẽ không được cho ăn, cho uống, xem ngươi có gan được nữa
không? Ngươi sẽ bị con tỳ, con vị của ngươi nó hành hạ. Sau ba ngày ta sẽ
đến hỏi ngươi. Ngươi nói thì ta cho ăn, ngươi không nói thì ta để ngươi
chết.
Đào Kỳ thấy cánh cửa mở, rồi ba người đi ra. Đức Hiệp đứng ở ngoài khoá
cửa lại. Cả bốn người đi về phía cổng. Đức Hiệp khoá cổng rồi cùng đi.
Đào Kỳ chui ra ngoài hầm, lên khỏi cái ao nhỏ. Nó đến phòng giam
Nguyễn Phan, dùng chìa khoá làm ở Cổ-loa cho vào ống mở. Cách một
tiếng, ống khoá mở ra, nó kéo xích, đẩy cửa bước vào. Trong phòng có
tiếng hỏi sẽ:
– Ai?
Đào Kỳ nhận ra tiếng Nguyễn Phan, nó nói:
– Suÿt! Chớ lên tiếng, tôi tới cứu tiền bối đây.
Nó móc bọc giấy dầu, mở ra lấy đá lửa đánh lên, châm vào ngọn nến. Ánh
sáng toả ra, nó thấy một lão già, râu tóc dài xuống tới lưng, bạc trắng như
cước, song mặt thì lại trẻ như người năm mươi.Nó biết là Nguyễn Phan,
chưởng môn phái Long-biên, bị mất tích đã bảy năm, không ngờ ông bị
xiềng hai chân trong hai cái vòng sắt. Nguyễn Phan bị xích vào một cái cột
sắt lớn, chôn ở giữa phòng. Trong phòng mùi hôi hám xông lên nồng nặc
cực kỳ khó chịu.
Nguyễn Phan thấy Đào Kỳ cởi trần, chỉ mặc một cái quần lót, thì hỏi:
– Chú em làm sao chú có chìa khoá, làm sao vào được đây?
Đào Kỳ phất tay:
– Khoan rồi hãy kể chuyện. Cháu phải cứu tiền bối ra đã.
Nó rút con dao truỷ thủ cắt xích sắt. Nhưng Nguyễn Phan lắc đầu:
– Vô ích cháu ơi. Xích sắt này bằng thép. Lê Đạo Sinh luyện chế đặc biệt
để giam tù nhân. Với con dao bằng sắt non thì làm sao cháu cắt nổi. Những
xích sắt này, do xưởng luyện kim của quân Hán luyện ra, không đao kiếm
nào chặt được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.