Q1 - ANH HÙNG LĨNH NAM - Trang 212

– Ba ngựa thì đi một thuyền lớn. Ba vị một thuyền nhỏ. Xin cho 60 đồng.
Nếu các cô, cậu muốn trở về thì chỉ tính 30 đồng nữa là 90 đồng.
Minh Châu gật đầu:
– Được tôi thưởng cho ông 10 đồng nữa là 100 đồng.
Ba người bước xuống đò. Đào Kỳ nhớ lại cách đây mấy năm nó với sư tỷ
cũng qua sông Hồng-hà, rồi bị Nguyễn Tam Trinh nhận chìm đò bắt sống.
Nên nó chú ý theo dõi nhà đò. Đò chưa ra sông thì hai người tấu nhạc đã
làm việc. Đây là một cặp vợ chồng. Chồng khoảng 30, vợ khoảng 25 tuổi.
Chồng thổi tiêu, vợ kéo nhị, và hát. Tiếng tiêu lên cao vút vọng đi khá xa,
dội xuống mặt nước, hợp với sóng nước rung rinh, làm thành một điệu nhạc
buồn thảm vô cùng. Tiếng nhị thánh thoát tỉ tê. Hai âm điệu hoà hợp nhau,
khiến Đào Kỳ phải cau mày:
– Khúc hát này là khúc gì mà buồn như vậy?
Người đàn bà kéo nhị cất tiếng ngâm sa mạc:
Nhớ xưa tám tám vua Hùng,
Dựng thành đất Việt, anh hùng phương Nam.
Đào Kỳ chú ý nhìn ống tiêu, thấy một màu xanh biếc. Trên ống tiêu có khắc
nhiều hình người. Nó nhìn kỹ thì rõ ràng đó là những chiêu thức đồ hình
của võ thuật. Người đàn ông ngưng thổi tiêu, nó hỏi:
– Này bác ơi, ống tiêu của bác đẹp quá, bác cho tôi coi được không?
Người đàn ông không nói năng gì, đưa ống tiêu cho nó. Nó cầm lên xem,
giật bắn người lên. Vì đó là những chiêu thức võ công của phái Cửu-chân.
Nó hỏi:
– Ống tiêu này bác mua của người ta, hay bác tự tay làm ra?
Người đàn ông trả lời:
– Thưa do chính tôi làm lấy.
Đào Kỳ càng tò mò hơn:
– Những đồ hình võ học này là ở... đâu?
Người đàn ông thổi tiêu lơ đãng:
– Nó là võ học ư? Công tử muốn thì tôi bán cho.
Đào Kỳ nói:
– Giá bao nhiêu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.