Q1 - ANH HÙNG LĨNH NAM - Trang 51

Loan giận quá la lớn:
– Tiểu sư đệ, cứu ta với!
Đào Kỳ bốc xôi, bóc chuối ăn:
– Cụ cho em ăn xôi, chuối, và giảo nghiệm võ công sư tỷ, tại sao em phải
cứu sư tỷ?
Ông cụ cười, thu gậy lại:
– Cô là ngoại đồ của Đào gia phải không? Còn cậu bé kia chắc là con út
của Đào tiên sinh.
Tường Loan chắp tay vái:
– Cháu có mắt như mù, không biết cụ là bậc tiền bối.
Ông cụ cười vẻ tha thứ:
– Cô không tránh được ba chiêu trượng pháp của ta, thì ta biết cô là ngoại
đồ. Còn cậu bé này, thấy ta ra chiêu mà biết ngay là ta đùa cợt, nhận ra võ
công bản môn. Thế thì cháu phải là con cháu Đào gia mới đúng.
Đào Kỳ chắp tay hành lễ:
– Chúng cháu khép nép kính cẩn nghe cụ dạy bảo.
Ông lão vuốt râu cười:
– Ta là Phạm Bách, ngoại đồ đời trước của Đào trang, so vai vế, ta là sư
huynh của sư phụ cháu.
Tường Loan, Đào Kỳ lạy thụp xuống đất hành lễ:
– Chúng cháu ra mắt Phạm sư bá. Kính chúc sư bá vạn thọ.
Ông cụ thở dài:
– Đêm qua ta thấy lửa cháy ở phương Nam, có tiếng trống trận, tiếng ngựa
hí, ta biết rằng Thái-thú đã ra tay. Mà Thái-thú ra tay, thì không thể diệt
Đào gia, Đinh gia thì làm gì đây? Ta biết dù Đào, Đinh có tài vũ dũng đến
đâu, nhân số cũng chưa tới nghìn người, làm sao địch lại một vạn rưỡi quân
của huyện Cửu-chân, lại thêm kỵ binh Giao-chỉ trên năm nghìn người do
Thái-thú Giao-chỉ tăng viện tháng trước cho Nhâm Diên? Bởi vậy ta liệu
thế nào người Đào, Đinh trang cũng chạy qua đây, nên nấu cơm, nướng cá
khô sẵn để tiếp tế. Cuộc chiến ra sao, các cháu nói cho ta nghe.
Tường Loan tường thuật hết tự sự.
Phạm Bách thở dài:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.