không thể tính toán như với trẻ con được, liền chỉ vào giường mình, "Đây,
ba ngày này hai người ngủ đi, tôi và Vinh Kính ngủ sô pha cũng được."
Vinh Kính nhìn Tạ Lê Thần, thoả mãn gật đầu, "Ừm, rất người lớn."
Tạ Lê Thần được tán thưởng, lên mặt đắc ý.
Philips quay đầu lại nhìn giường, nhíu mày, "Chỉ có một giường a."
Không thấy hai cái giường hợp lại cùng một chỗ rồi sao? Tạ Lê Thần nhíu
mày, tự nhủ vóc dáng nhỏ như vậy ngủ một bên giường là đủ rồi mà, "Hai
người một người một bên không phải được rồi sao."
Philips bất mãn, "Ta sao có thể ngủ cùng hạ nhân chứ? !"
Và Tạ Lê Thần sửng sốt, cùng ngẩng đầu nhìn Vinson, chỉ thấy anh ta đứng
ở phía sau Philips, nét mặt không có biểu cảm gì khác, giống như hoàn toàn
không có nghe thấy.
Vinh Kính nhíu mày, "Anh ta tốt xấu gì cũng là người bạn cùng chung hoạn
nạn với cậu, gọi hạ nhân quá không tôn trọng rồi đấy!"
"Ta là Hoàng tộc!" Philips cường điệu, "Ta là chủ nhân của hắn, phục vụ
cho ta là vinh hạnh lớn lao của hắn!"
Vinh Kính nhìn trời, nghĩ đứa trẻ này thật bất trị. Bên cạnh Tạ Lê Thần
chậc chậc lắc đầu, tự nhủ tên Thái tử này thật không thông minh, cậu ta
hiện tại đang trong trạng thái bị cô lập, bên người chỉ có một mình Vinson,
hẳn là nên khôn ngoan dựa hơi chứ, cứ chọc giận người ta như vậy, lỡ đâu
bị phản bội thì làm sao? !
Cơm nước xong, Tạ Lê Thần phải đi họp báo bộ phim mới, Vinh Kính
muốn đi theo, thế nhưng trong nhà không thể không có ai, thế nên không
thể làm gì khác hơn là gọi Tào Văn Đức trông coi Tạ Lê Thần.
Chờ người đi rồi, Vinh Kính tiếp tục làm chuyện của mình, đọc sách,
nghiên cứu, ăn khuya...