"Hô..." Nói xong, Vinh Kính hít sâu, thiếu chút nữa nghẹn khí rồi.
"Kính nói rất có lý!" An Minh Nghĩa nghe xong cũng gật đầu đồng ý, "Tâm
lý chuyến biến đúng là rất cứng ngắc! Nhanh như vậy đã vì yêu sinh hận
được sao?"
"Ai, vậy thôi." Tạ Lê Thần ném mình lên sô pha, "Mặc kệ nó, dù sao hắn
cũng muốn giết tôi, sớm muộn gì cũng phải gặp, đến đó rồi tính, có đoán
mấy cũng vô dụng!"
...
Thời gian đã không còn sớm, mọi người đi ngủ.
Cảnh ngủ có chút thú vị, bình phong ngăn cách ba cái giường lớn, Vinh
Kính thoải mái lăn lăn trên giường, chơi đùa với Bolt bên giường. Sara
cuồng công việc, vẫn còn bật một ngọn đèn nhỏ, không biết lắp ráp khí giới
gì.
Philips đã sớm ngủ.
Tạ Lê Thần không nghỉ ngơi, chạy đến phòng chứa đồ đóng cửa, không
biết làm gì.
Vinh Kính đợi một hồi trên giường, thấy Tạ Lê Thần không trở lại, hiếu kỳ
đến phòng chứa đồ. (có tận ba cái giường mà 2 cháu nó vẫn dính với nhau,
Kính Kính ơi anh tiền đồ vô lượng quá ==)
Mở cửa, thấy Tạ Lê Thần đang ngồi ở trên bậc cửa sổ, trong tay ôm một
đống gì đó giống như thư, còn có thiệp chúc mừng quà nhỏ các loại, đang
xem, ngẩng đầu, liền thấy Vinh Kính đang nhìn lén.
Hai người nhìn nhau chằm chằm, một lát sau, Tạ Lê Thần khoát khoát tay,
"Đi, ngủ đi."
Vinh Kính nheo lại mắt, "Anh đang xem cái gì?"
"À... Một ít thư." Tạ Lê Thần nói, "Gửi đến công ty."
Vinh Kính chui vào trong phòng, đóng cửa lại đi qua nhìn.