Tạ Lê Thần thấy cậu ta kích động, liền hỏi, "Cậu biết mấy kẻ kia?"
"Trong đó một người tôi biết, chính là thủ hạ mà kẻ cầm đầu đám phản
quân tín nhiệm nhất!" Philips cười nhạt một tiếng, "Hắn cũng bị phái tới
rồi, tức là đang tiến hành lần đấu chiến cuối cùng."
Tạ Lê Thần nhìn thần sắc nghiêm trọng của cậu ta, tự nhủ tiểu quỷ, cũng
còn có chút tâm kế a.
Mà lúc này, tình hình bên ngoài khá là khẩn trương.
Bolt trốn ở phía sau ngăn tủ trong nhà bếp, Vinh Kính lật hết sô pha bàn trà
lên, may là Tạ Lê Thần kiếm mấy cái bình phong về, tuy rằng không thể đỡ
đạn thế nhưng có thể làm công sự che chắn... Đương nhiên còn có mấy cái
giường lớn.
Cửa thang máy đóng được cỡ nửa phút, xung quanh im ắng, giống như mọi
thứ đều yên lặng, phỏng chừng là những kẻ đó đang quan sát tình hình
xung quanh.
Sau đó, nghe được hai tiếng "cùm cụp" nhẹ nhàng, tay nắm cửa bị xoay
chuyển... Xem ra là có thiết bị mở khóa chuyên nghiệp.
Tất cả mọi người căng thẳng nhìn về phía cửa chính.
Quả nhiên...
Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, chờ đợi những kẻ đó, là một mảnh hắc ám
bên trong phòng.
Trong nháy mắt cửa mở, Vinh Kính ấn nút khởi động hệ thống an ninh,
trong phòng vắng vẻ đột nhiên "Táng táng táng tàng! Táng táng táng tàng",
bản giao hưởng "Định mệnh" vang lên, làm mấy tên sát thủ đánh lén kinh
ngạc thiếu chút nữa nhảy dựng lên. (bản giao hưởng này lên Google search
Beethoven symphony 5 là ra, đoạn trong truyện chính là đoạn đầu của bản
giao hưởng)