Tạ Lê Thần thấy Vinh Kính đứng lên, đi tới một góc nhìn tốt nhất trong
phòng, trong tay cầm súng, đứng thẳng chờ đợi.
Không bao lâu, cửa truyền đến gõ.
An Minh Nghĩa đi qua mở cửa phòng. Sara nhanh chóng chuẩn bị phòng
ngự, thế nhưng Steve đứng ở cửa, một mình một người, cũng không có vũ
khí.
Steve bị chắn ở cửa vào không được, ánh mắt hắn bắt đầu dao động khắp
phòng, cuối cùng hạ xuống trên người Vinh Kính, cũng hoàn toàn không
nhìn Tạ Lê Thần.
Tạ Lê Thần nhăn mặt nhíu mày - - quả nhiên là vì Vinh Kính mà tới. Đã
như vậy, vì sao lại muốn nổ chết Vinh Kính? Vẫn thấy có kỳ quặc trong
này.
"Steve."
Tạ Lê Thần mở miệng gọi hắn một tiếng.
Steve quay sang, nhìn chằm chằm Tạ Lê Thần, "Thần..."
Vinh Kính nghe xong, cảm thấy quan hệ Steve và Tạ Lê Thần năm đó hẳn
là không bình thường, bởi vì lần đầu tiên anh nghe có người chỉ gọi mỗi tên
Tạ Lê Thần, trong lòng kinh thường - - chua không nói nổi.
"Cậu tới làm gì?" Tạ Lê Thần hỏi, trong giọng nói hàm chứa chút đề
phòng.
Steve chậm rãi giơ tay lên, chỉ vào Vinh Kính, "Angie... Em yêu."
Vinh Kính nổi da gà, nhíu mày, "Cậu nhận nhầm người!"
"Không có." Steve bình tĩnh lắc đầu, "Cậu không nhớ rõ mà thôi, dù sao
cũng là chết đi sống lại."
Vinh Kính thở dài, người này giống như đã tương tư thành bệnh, có chút
thần trí không tỉnh táo.