Vừa nhìn thoáng qua, Tạ Lê Thần không hiểu, là bởi vì ánh mắt người kia,
giống như đang cười, hơn nữa cười vô cùng quái dị, như là dã thú tìm được
con mồi... Con mồi? !
Tạ Lê Thần đứng sững lại, quay đầu nhìn, thấy người đội mũ lưỡi trai màu
đen đi ra phía sau Vinh Kính.
"Vinh Kính!" Tạ Lê Thần đột nhiên hét to một tiếng, tiến lên đẩy người đội
mũ ở phía sau anh ra.
Vinh Kính bị Tạ Lê Thần làm càng hoảng hốt, ở đây mọi người cũng đều
sợ, đều kinh hãi nhìn qua.
Mà Tạ Lê Thần nhìn lại người ngồi dưới đất, người kia không phải Seven,
chỉ là một nhân viên bình thường, nam sinh kia thoạt nhìn là một người làm
công, tuy rằng bị ông hoàng màn ảnh đẩy có chút kinh hỉ, bất quá vẫn bị
dọa.
"Anh làm gì vậy?" Vinh Kính không hiểu gì nhìn Tạ Lê Thần.
"Không phải..." Tạ Lê Thần nhíu mày nhìn nam sinh trên mặt đất. Nhìn kỹ,
không phải cùng một người! Vừa rồi người kia tuyệt đối là Seven không
sai!
Vinh Kính kéo nam sinh dậy, nói xin lỗi, nam sinh liền trốn sang một bên, ở
đây không ít người đều trốn ra xa xa khe khẽ nói nhỏ, có lẽ nghĩ ông hoàng
màn ảnh này có chút tố chất thần kinh.
Vinh Kính kéo Tạ Lê Thần đến một bên, "Này! Anh làm gì đột nhiên..."
"Tôi vừa thấy Seven." Tạ Lê Thần nói, "Gã còn đang cười!"
Vinh Kính ngẩn người, trái phải nhìn, "Anh có phải căng thẳng quá
không?" Nói rồi, giơ tay xoa trán y.
"Không phải!" Tạ Lê Thần sốt ruột.
"Làm sao vậy?"