QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 225

Một

Đêm. Ghế bành. Cái nóng. Những ký ức lộn xộn trong cơn đau nửa

đầu như một màn sương mù nhức nhối.

Mọi chuyện tất nhiên đã được bố anh, ông tướng, quyết định sẵn.

Giorgio sẽ trở thành một sĩ quan quân cảnh. Như bố anh, quả là phải thế rồi,
và như ông nội anh. Chuyện ấy chưa bao giờ được đưa ra tranh cãi làm gì.

Anh đã trải qua hàng bao nhiêu năm trời ở trường quân sự, rồi đến

học viện sĩ quan, hàng bao năm trời như bơi ngầm dưới nước. Nín thở, thấy
những người xung quanh mình đều câm lặng và lạ lẫm. Như bọn cá trong
bể.

Anh không gặp khó khăn gì với chuyện tuân thủ kỷ luật. Chỉ cần xa

lánh mọi người, ở đấy mà không ở đấy. Một chiến lược anh đã luyện được
rất siêu, từ hồi còn bé.

Năm cuối ở trường sĩ quan anh có quen một cô gái. Anh qua lại với

cô vài tuần rồi thôi. Sau đó Giorgio khó mà nhớ ra được mặt cô như thế
nào, giọng cô ra sao. Anh thậm chí khó nhớ được cả tên cô.

Sau đó không có cô nào khác.

Một nhà tâm lý học chắc sẽ kết luận là chàng trai trẻ Giorgio gặp phải

những vấn đề nghiêm trọng trong việc tạo dựng quan hệ với giới nữ. Sự
thiếu thốn, những tổn thương tự kỷ từ khi còn nhỏ, những chấn động xa xưa
và ngấm sâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.