QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 227

Hai

Cánh cổng tự động lùi từng nhịp vào bên trong. Khi nó mở ra hết cỡ

tôi cho xe tiến thẳng vào lối dẫn xuống ga ra bên dưới tầng hầm. Có một
chỗ để xe dành riêng cho khách và tôi ngoan ngoãn đưa xe vào đấy.

Chúng tôi về Bari đã được một tuần. Khi tôi bắt đầu lo lắng nghĩ

Francesco có lẽ đã tự đi giao hàng và giữ hết tiền thì cậu ấy điện thoại đến.

“Sáng nay đi. Hai tiếng nữa đến đón tớ.”

Cậu ấy đã đi nhận cái gói và bây giờ đang đưa tôi đến một khu chung

cư có vườn hoa và ga ra, khu của người có tiền.

“Chỉ mình tớ lên thôi, cậu chờ dưới xe. Không cần để tay kia nhìn

thấy cậu. Tay đấy tớ tin, nhưng không biết thế nào được.” Tôi thoáng thất
vọng. Tôi muốn được có mặt thực sự trong lúc giao hàng, nhưng Francesco
có lý. Rủi ro như thế vô ích. Mà khách hàng có lẽ cũng không thích thú gì
chuyện để cho ai nhìn thấy.

Francesco cầm ba lô - vẫn cái ba lô chúng tôi mang đi Tây Ban Nha -

rồi biến mất vào thang máy chuyển hàng. Tôi ở lại trên xe chờ. Có lẽ bọn
họ sẽ phải cắt lớp bọc ra để thử chất lượng hàng, tôi nghĩ, rồi lại tự nhủ
chuyện ấy chắc chỉ có trong phim thôi.

Khoảng mười phút trôi qua, ngọn đèn đỏ của thang máy chuyển hàng

sáng lên và tôi nhìn thấy một cuốn phim nhanh diễn ra trong đầu. Cửa tự
động từ từ mở nhưng không phải là Francesco chui ra. Mà là hai người đàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.