QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 229

tôi nhắc đi nhắc lại như ma ám - rồi tôi sẽ nghĩ đến tương lai. Không vấn đề
gì, không có bất cứ vấn đề gì. Nếu muốn tôi có thể mua cho mình một ngôi
nhà. Tôi sẽ bảo bố mẹ là mình thắng trò góp hụi đánh cá hoặc một chuyện
gì khác. Ai mà biết trong cái ba lô kia có chính xác bao nhiêu tiền. Tôi
không quan tâm đến điều gì nữa ngoại trừ cái đống tiền ấy. Tôi chỉ muốn
chạm vào chúng, thọc sâu tay vào bên trong. Tôi cũng chỉ là một thằng con
trai hai hai tuổi bình thường.

Chúng tôi về nhà Francesco và chia tiền ở đấy. Tất cả là chín mươi

triệu. Chín mươi cọc tiền loại một trăm. Chín mươi cọc giấy bạc không thể
tin nổi là có thật.

Francesco lấy phần của mình để riêng ra, rồi đưa cho tôi cái ba lô

đựng chỗ tiền của tôi.

“Tất nhiên là đừng có gửi ngân hàng,” Francesco bảo.

“Thế bọn mình làm gì?” tôi vừa hỏi vừa hy vọng cậu sẽ đề xuất cách

nào đó để khai thác số tiền này.

“Thích làm gì thì làm, nhưng đừng gây chú ý và đừng để lại dấu vết

nào có thể lần ra. Nếu cậu muốn gửi ngân hàng thì gửi ít thôi, kiểu như hai
triệu. Sau hai tháng nếu muốn gửi tiếp nữa thì cũng được - như lúc cậu làm
với tiền thắng bạc ấy. Nhưng không được gửi cả hai lăm triệu một lần vì
đến một lúc nào đó có thể sẽ có người đòi cậu giải thích số tiền ấy ở đâu
ra.”

Một suy nghĩ chẳng dễ chịu gì nên tôi tống khứ nó đi ngay lập tức.

Tôi cầm ba lô, đóng lại cẩn thận, xỏ tay vào hai quai đeo nhưng ngược với
cách bình thường. Tôi đeo ba lô ra đằng trước như kiểu mang em bé, như
thế sẽ đỡ có nguy cơ bị cướp giật. Tôi chào Francesco, cậu ấy không đáp,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.