QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 231

Ba

Tiếp theo đó là những tuần lễ vô nghĩa. Cuốn phim về chúng trong ký

ức của tôi chỉ có hai màu đen trắng được quay một cách lúng túng qua ống
kính bấn thỉu, với vài cảnh dài bất an.

Tiền thì đã rõ là tôi không biết để làm gì. Tôi có nhiều hơn mức tôi có

thể tiêu rất nhiều. Thỉnh thoảng tôi lại đổi chỗ giấu, sợ là mẹ tôi - hoặc cái
bà quét dọn đến nhà chúng tôi hai lần một tuần - có thể phát hiện ra.

Francesco biến mất sau cái lần đi giao ma túy và chia tiền ấy. Như bị

hút vào hư không. Cậu không gọi điện, cũng không thấy ở nhà. Tôi thử qua
quán bar chúng tôi vẫn hẹn nhau và ngồi chuyện phiếm mấy lần, mong gặp
cậu ấy nhưng đều không được.

Tôi không biết phải làm gì nữa. Quanh quẩn trong nhà, rồi ngoài

đường, cảm giác không thỏa mãn, không yên giống như trong hồn đang lên
một cơn sốt nhẹ thôi nhưng khó chịu. Thế là đôi khi tôi lấy xe chạy trên
đường cao tốc. Những chỗ đường thẳng tôi chạy đến hai trăm cây số một
giờ, chơi cái trò không động vào phanh xe - chỉ đi chậm lại một tí thôi - khi
đến chỗ ngoặt, rồi vượt phải rồi lao dốc ở những trạm nghỉ ven đường với
tốc độ điên rồ chết người.

Những lần khác tôi lại đi đường phụ ra biển. Mỗi lần tôi lại đến một

bãi biển khác nhau, tắm rồi nằm lăn trên khăn trải, nghĩ là mình sẽ thiếp đi
trong cái nắng dịu của tháng Chín. Nhưng tôi chẳng bao giờ ngủ được cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.