QUÁ TRÌNH TỰ VẢ CỦA HOÀNG ĐẾ - Trang 123

Thường Bính cầm chung trà trên bàn lên: “Những ai tới đây hôm nay,

người hãy nhớ kỹ tên họ chúng, ngày khác bảo cẩm y vệ bắt lại, chém đầu
hết cho ta.”

Kỳ Huy vì chính sự mà mất ăn mất ngủ, những chuyện cỏn con này tất

nhiên giao cho Thường Bính xử lý. Hắn tám tuổi đã vào cung, thoáng chốc
đã ba mươi hai năm trôi qua, chuyện trong cung rõ như lòng bàn tay, biết
Kỳ Huy muốn thay máu tất cả những kẻ gian dối có lòng riêng, cho nên hắn
mới dám tự chủ trương khai đao.

Bồi Lâm đáp vâng, rồi đứng trước cửa sổ nhìn ra, thầm ghi nhớ từng

tên trong lòng.

Hương trà xông vào khoan mũi, là Đại Hồng Bào được tiến cống,

nghìn vàng khó mua, Thưởng Bính lại uống vài hớp, ăn một miếng bánh
ngọt trên đĩa.

Bánh hoa tuyết trắng tinh, ngọt mà không ngáy, hắn nhấm nháp vài

cái, mùi thơm đầy khoan miệng, nhắm mắt lại, chợt nhớ tới Lưu Nguyệt.

Sau khi đồng ý sinh con cho tiên đế, mà thái hậu lại rất khoan dung,

không kiểm soát gì, nên bà ở trong cung tương đối tự tại, bình thường cũng
không có sở thích gì, khi thì đánh đàn lúc lại làm đồ ăn. Có gì ngon còn
tặng cho ông một ít, bánh ngọt trắng như mây,rắc thêm ít hạnh nhân, mùi vị
rất nhạt, dường như chỉ cho một muỗng đường nhỏ, nếm thử vô cùng vừa
miệng.

Loại bánh đó, thậm chí tiên đế cùng không được ăn, ông từng ở ngoài

điện nhìn trộm, thấy bà chẳng tặng cho ai, duy chỉ có mình ông… Thường
Bính thở dài, không biết bà hiện đang ở nơi nào, cũng không thấy hoàng
thượng sai người đi tìm. Lẽ nào ngài ấy bị thái hậu khiêu khích, thật sự cảm
thấy mình đã bị mẹ ruột vứt bỏ?

Hoặc giả ngài ấy quá bận rộn nên đã quên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.