QUÁ TRÌNH TỰ VẢ CỦA HOÀNG ĐẾ - Trang 125

nghiêm túc. Tim Bồi Lâm đập thình thịch, nhưng vẫn không biết mình đã
nói sai điều gì. Dù sao lúc thái hậu nắm quyền, vẫn thường cho Thường
Bính đến thư phòng mài mực. Mà nay ông lập được đại công, nhưng lại chỉ
quản những việc vặt cỏn con, như vậy không phải buồn bực lắm sao?

Dù trong lòng nghĩ như vậy, hắn vẫn lo sợ cúi đầu.

“Đi ra ngoài đi, tiểu tử người thì biết cái gì? Sau này không được nói

hươu nói vượn nữa!” Thường Bính mắng một câu.

Bồi Lâm sợ đến nỗi vội vã xin lui.

Thường Bính nhìn bóng lưng hắn, khinh thường lắc đầu. Tiểu tử này

mặc dù đã hầu hạ mình tám năm, nhưng vẫn ngốc nghếch lỗ mãng như vậy.
Hoàng thượng là đang tín nhiệm ông, mới cho ông thanh tẩy nội cung, họa
từ trong mà ra, chuyện này đâu phải ai cũng làm được? Chẳng phải ông
kiêu ngạo, chỉ là thấy bản thân thích hợp nhất.

Ông lại cầm bánh ngọt lên ăn.

Dạo này, Tống ma ma vẫn luôn bất an. Ngày đó huynh đệ Trần Mẫn

An vào triều trở về, truyền đạt thánh ý, mọi người đều cho rằng Trần Uẩn
Ngọc rất được hoàng thượng sủng ái, nhưng mấy ngày nay, Hoàng thượng
lại không tới Duyên Phúc cung, bà hoài nghi có lẽ mọi người đã đoán sai
rồi. Hoàng thượng chẳng qua chỉ tùy tiện ban một ân huệ, chứ không hẳn là
sủng ái nương nương.

Bà thì lo lắng bất an, còn chủ tử của bà thì lại không buồn không lo,

cứ theo lẽ thường có thể ăn thì ăn, có thể ngủ thì ngủ, buổi trưa hôm nay
còn ăn hết một chén vắn thắn lớn.

Sự vô tâm này cũng thật hiếm có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.