QUÁ TRÌNH TỰ VẢ CỦA HOÀNG ĐẾ - Trang 126

“Nếu nương nương rảnh rỗi, thì nên thêu thùa đi.” Tống ma ma thân

mang trọng trách nói. Trước khi vào cung, lão phu nhân đã căn dặn đủ điều,
nhất định phải giúp Trần Uẩn Ngọc ngồi vững vị trí này, đừng lơ là mất
cảnh giác. Bà lại đề nghị. “Theo nô tỳ thấy, chi bằng nương nương làm giày
hoặc may trung y cho hoàng thượng đi.”

Nhắc tới chuyện này, Trần Uẩn Ngọc chỉ thấy buồn bực. Lúc mới gả

cho Kỳ Huy, nàng đã làm một đôi giày theo yêu cầu của hắn, kết quả sau
một ngày đã bị hắn vứt bỏ. Còn cả túi thơm thêu hình đồng tử phúc thọ
nàng làm, hắn cũng mang chưa được nửa ngày đã không thấy đâu nữa, nên
nàng không muốn lãng phí công sức vào chuyện này chút nào.

“Hoàng thượng không thích.” Nàng nói.

Tống ma ma sửng sốt: “Trước kia nương nương từng tặng rồi sao?”

“Ừ, hoàng thượng đều ném mất.”

Tống ma ma nghe mà giật mình, bèn quan sát Trần Uẩn Ngọc, thấy

nàng không giống như đang nói đùa, trong lòng càng rối bời. Đồ chính tay
nương nương thêu tặng hoàng thượng, nếu như bị vứt bỏ thì đâu chỉ không
được sủng ái, sợ là phải thật sự chán ghét mới làm vậy. Nhưng theo lý thì
cũng không đúng, thái hậu rớt đài, Trần gia lại không có chỗ dựa, hoàng
thượng nếu muốn phế chủ tử, không phải chỉ một câu nói thôi sao? Nếu
chán ghét thật thì còn giữ làm gì?

Cứ sai sai chỗ nào ấy!

Mặc dù Tống ma ma có chút khôn khéo, song nhất thời cũng nghĩ

không ra.

“Vậy hay là nương nương lại tìm hoàng thượng thử xem?” Tống ma

ma lại đưa ra chủ ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.