QUÁ TRÌNH TỰ VẢ CỦA HOÀNG ĐẾ - Trang 22

Xem một lúc thấy bản thân không sao, Trần Uẩn Ngọc mới quay đầu

cười nói: “Hoàng Thượng, hình như thiếp không sao đâu, cũng không đau
lắm.”

Nụ cười kia giống như mặt trời sau cơn mưa làm Kỳ Huy ngẩn ngơ,

xém chút nữa đã cho rằng chuyện nàng khóc lóc lúc nãy chỉ là ảo giác của
mình, hắn lẩm bẩm: “Không sao là tốt rồi.”

“Hoàng Thượng có sao không?” Nàng hỏi, “Người vừa ngã mà, không

truyền thái y sao ạ, lỡ người lại ngất xỉu nữa thì sao.”

“Không cần truyền.” Kỳ Huy dựa vào đầu giường nói: “Thái y trong

cung đã khám cho trẫm cả chục năm rồi, có khám nữa cũng chỉ như vậy
thôi.”

Hắn nói cứ như đây là điều cực kỳ bình thường, không có chút đau

buồn nào, nhưng rơi vào tai Trần Uẩn Ngọc, thì điều này rõ ràng là một
chuyện đau lòng nhất trên đời này, bệnh của mình không thể chữa được,
không lâu nữa sẽ phải chết, còn chưa đủ đau lòng sao? Nàng ngồi bên cạnh
hắn, dịu dàng nói: “Đại Lương chúng ta rộng lớn như vậy, hay người thử
tìm thần y có y thuật cao minh ở nơi khác xem.”

Hắn cười khẽ.

Ngô thái hậu vì lo cho bệnh tình của hắn, cũng đã cho mời danh y ở

khắp nơi, nhưng gần ấy năm vẫn không có tiến triển nào, đến giờ hắn đã
không còn hy vọng gì nhiều nữa, chỉ mong khi còn sống có thể diệt trừ hết
những sâu mọt triều đình, xây dựng một Đại Lương thái bình thịnh thế, còn
việc hắn có thể sống bao lâu vẫn phải xem ý trời.

Hắn nằm xuống, nhắm mắt lại.

Thấy hắn đau lòng đến nỗi ngay cả chăn cũng quên đắp, Trần Uẩn

Ngọc đem đầu chăn kéo lên đắp cho hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.