Kí ức của những tuần vừa qua, những kí ức mà Gabriel đã cố gắng
hết sức để đẩy vào nơi sâu kín nhất trong tâm trí, bị đe dọa để bùng nổ
trong ánh sáng: nhiều tuần trong ngôi nhà như khi người hầu bị chuyển
đi, nghe thấy những tiếng động từ lầu trên, tiếng hét trong đêm, máu trên
cầu thang vào buổi sớm, Cha lắp bắp hét lên từ phía sau cánh cửa thư
viện bị khóa trái, như thể ông không còn có thể nói một từ tiếng anh nào
nữa...
"Nếu chị đang định ném tôi ra ngoài đường," Gabriel nói, với sự tuyệt
vọng khủng khiếp, "vậy thì làm đi. Tôi không muốn nghĩ rằng mình có
một ngôi nhà trong khi thực thế thì không. Tôi không muốn nghĩ mình sẽ
được nhìn thấy anh trai mình khi mà tôi lại không thể."
"Cậu nghĩ anh cậu sẽ không đi theo cậu sao? Tìm cậu bất cứ nơi nào
cậu đến?"
"Tôi nghĩ anh ấy đã chứng tỏ người anh ấy quan tâm nhất," Gabriel
nói, "và đó không phải là tôi." Anh chậm rãi nói thẳng ra, vòng tay
quanh thân dần lỏng ra. "Đuổi tôi đi hoặc cho tôi ở lại. Tôi sẽ không cầu
xin chị."
Charlotte thở dài. "Cậu sẽ không phải đi," cô nói. "chưa bao giờ tôi
đuổi ai đi nếu người đó nói không còn nơi nào để đi, và tôi sẽ không bắt
đầu bây giờ. Tôi sẽ hỏi cậu một điều duy nhất. Để cho phép ai đó sống
trong Học viện, bằng trái tim của Enclave, tôi phải đặt lòng tin vào mục
đích tốt đẹp của họ. Đừng khiến tôi phải hối hận khi đặt niềm tin vào
cậu, Gabriel Lightwood."
Bóng tối kéo dài trong thư viện. Tessa ngồi trong ánh sáng trước một
ô cửa sổ, bên cạnh một chiếc đèn xanh bóng mờ. Quyển sách được để
mở trên váy cô nhiều giờ nhưng cô đã không thể tập trung vào nó. Đôi
mắt cô trượt trên những con chữ trong từng trang giấy mà không tiếp thu
được, và cô thấy mình thường xuyên dừng lại và cố gắng nhớ nhân vật là
ai, hay vì sao họ làm làm thứ họ đang làm. Cô đang ở giữa phần mở đầu
của chương năm và một lần nữa tiếng cọt kẹt của sàn nhà làm cô tỉnh