"A... A a... A a a..."
Ước chừng nửa phút sau, mắt thấy người đàn ông ở giữa sân kia rời đi,
Chu Giác Sơn và Tại Tư mới hơi buông lỏng cảnh giác, liếc nhìn nhau,
cùng nhau đem ông chủ cửa tiệm kéo đến chỗ xa, lúc này mới buông lỏng
ông ta.
Ông chủ cửa tiệm vỗ ngực một cái, thở hổn hển, "Ngạt chết tôi rồi..."
"Ông nói ít một hai câu đi!"
Ông chủ cửa tiệm có phần buồn bực, "Vì sao? Đây là nhà của tôi..."
Lẽ nào cho ông ta mở cửa buôn bán còn không cho ông ta nói chuyện sao?
Chu Giác Sơn cùng Tại Tư liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ, lắc đầu.
Dù sao vẫn cảm thấy nhóm người sát vách kia có phần kỳ lạ...
"Ai, ông chủ, hai chén mì tổng cộng bao nhiêu tiền?"
"4000 Kyat."
Chu Giác Sơn cố ý đưa cho ông ta một tờ 10.000 Kyat, "Không cần trả
lại."
Ông chủ vui vẻ nhận lấy, định cúi người nói cảm ơn.
Chu Giác Sơn đột nhiên rút ra khẩu súng ở bên hông, đập trúng sau
gáy của đối phương, khiến đối phương bất tỉnh nhân sự.
Hắn không hề có ý định rời đi, những tên ở sát vách kia khiến hắn cảm
thấy không đúng lắm...
Bang Nam Shan rối loạn, thế nhưng bên trong thành phố Taunggyi
cũng không cho phép tư nhân cất giấu hỏa dược, nếu sự việc đã bị hắn gặp