... Người ngồi ghế phó lái liên lạc qua bộ đàm, các xe vận tải phía sau
cũng đồng thời chuyển hướng, nửa phút sau, buồng xe rộng rãi lại một lần
nữa rơi vào yên tĩnh, mười mấy chiếc xe quân dụng lái vào đường nhỏ hẻo
lánh trong rừng.
Tại Tư tựa trên cửa xe nhắm mắt nghỉ ngơi, không lâu sau, có một vóc
dáng nặng nề đè lên hai chân của cô.
Chu Giác Sơn điều chỉnh tư thế, hai tay ôm trước ngực, nhắm mắt,
ngủ say.
"..."
Tại Tư bị hắn gối đầu lên, cổ họng nghẹn lại, không dám thở mạnh dù
chỉ một chút.
Bốn tiếng đồng hồ sau...
Đến buổi trưa, xe cuối cùng cũng dừng lại.
Tài xế quay đầu lại giải thích, phía trước có sông, cần phải đi qua cầu.
Thang Văn bổ sung, "Đoàn trưởng, theo tốc độ trước mắt, trước đêm nay
chúng ta rất khó đến được thị trấn Mansi, đường bên bờ đối diện hiểm trở,
chi bằng chúng ta ở bên này sông tạm thời nghỉ ngơi một chút?"
Chu Giác Sơn nhanh chóng ngồi dậy, hạ cửa sổ xe xuống, dùng ống
nhòm quan sát địa hình phụ cận một lần, hắn nhìn thấy phía trước cách đó
không xa có một thôn trại mộc mạc.
"Thông báo đội ngũ, nghỉ ngơi tại chỗ, không nên vào trong thôn quấy
rầy thôn dân địa phương."
"Vâng."
Mười mấy chiếc xe jeep xếp hàng bên lề đường.