"Không vội, cậu yên tâm, chúng ta là đồng bạn hợp tác. Đợi đến khi
hàng hóa an toàn đến được Quảng Châu, lại phân chia đến tay người buôn
bán ma túy ở nơi đó, nhận được khoản thanh toán đầu tiên, tôi nhất định lập
tức thả người."
Chu Giác Sơn không đồng ý, lạnh lùng nhìn lướt qua phía sau, "Là
hàng của ông quan trọng hay là người của tôi quan trọng?"
"Đương nhiên là người của cậu quan trọng."
Hồ Nhất Đức nhướng mày mỉm cười, hàng mất có thể làm tiếp, nhưng
nếu như không có người, đó cũng là một mạng người.
Chu Giác Sơn cười nhạo một tiếng, kéo vành mũ lưỡi trai màu đen
trên đầu xuống thật thấp, che khuất sống mũi anh tuấn và đôi mắt thâm sâu.
Anh biết rõ Hồ Nhất Đức đây là tự cho rằng tìm ra được điểm yếu của
anh, không sao, dù cho nhóm hàng này bị mất đi cũng còn có nhóm hàng
sau, điều kiện tiên quyết để cảnh sát phá án là phải bảo đảm an toàn cá
nhân của con tin trong mọi hoàn cảnh, chỉ cần có thể bảo đảm Tại Tư an
toàn, anh có thể chấp nhận ở Nam Shan tiếp tục ẩn náu thêm một đoạn thời
gian.
Mọi người bên ngoài sân đều đang bận rộn chất hàng lên xe, Chu Giác
Sơn đi xa, trèo lên chỗ ngồi của tài xế, thử khởi động động cơ, tiếp tục lặp
lại ba lần, chia ra kiểm tra một chút động cơ của mấy chiếc xe bồn.
Trong sân yên tĩnh lại, một mã tử nhẹ nhàng tiến tới bên cạnh Hồ Nhất
Đức, "Lão đại, chúng ta thật sự phải thả người phụ nữ của Chu Giác Sơn?"
Hồ Nhất Đức lườm hắn ta một cái, "Mày cứ nói xem?"
Lời nói lừa gạt cảnh sát, thế mà thằng này cũng tin?