QUAN TRƯỜNG HỦ BẠI - Trang 196

Trong cuộc họp, Vương Lạc An nói, bệnh tâm lí là căn bệnh không

nhìn thấy được, về một mức độ nào đó, nó còn đáng sợ hơn cả căn
bệnh ung thư. Nếu các cán bộ công nhân viên của chúng ta mắc
bệnh tâm lí thì hoàn toàn có thể diễn tiến xấu và trở thành tế bào
ung thư ảnh hưởng tới sức khỏe của toàn quốc gia. Vương Lạc An nói
một loạt những lí luận tương tự. Sau đó, ông bảo các ủy viên phát
biểu.

Vương Lạc An nhìn quanh một lượt, mọi người vẫn im lặng. Duy

trì sự im lặng còn có một nguyên nhân, đó là vì mọi người đều biết
chủ đề cuộc họp ngày hôm nay ít nhiều gì cũng liên quan tới cái
chết của Mã Chi Đông, mọi người đều kị nhắc tới chuyện này.

Vì Vương Lạc An vừa mới tới thành phố Đông Lạc nên mọi người

vẫn chưa hiểu rõ phong cách, tính tình cũng như sở thích của ông, bởi
vậy đều khá thận trọng, chỉ sợ lỡ lời điều gì đó. Nhất là Bí thư
Huyện ủy, Chủ tịch các huyện, người phụ trách các cơ quan trong
thành phố, những người này khó khăn lắm mới được là Ủy viên Thị

y, bởi vậy họ rất quý chiếc mũ ô sa trên đầu mình. Chốn quan

trường quá tàn khốc, vì một câu nói không đúng chỗ cũng có thể dễ
dàng đánh mất chiếc mũ ô sa.

Để bảo vệ mũ ô sa, trong chốn quan chức tồn tại lí thuyết “ba

ít”: ít làm việc, ít nói chuyện và ít tụ tập. Thực ra lí thuyết này tuân
theo quy luật xác suất. Ít làm việc thì sẽ ít làm sai; ít nói chuyện thì
sẽ ít nói sai; và ít tụ tập thì ít bị người ta “nắm thóp”.

- Rất nhiều các đồng chí của chúng ta bị nhiễm một thói quen

không tốt, đó là không phát biểu trong cuộc họp nhưng lại phát biểu
linh tinh sau cuộc họp. Anh bảo anh ta nói, anh ta không nói; anh
không cho anh ta nói thì anh ta lại nói rất nhiều. Điều này không
tốt. Mọi người đều là Ủy viên Thị ủy, khi dự họp phải đưa ra suy
nghĩ của mình. - Vương Lạc An nổi giận với sự im lặng của các ủy viên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.