QUAN TRƯỜNG HỦ BẠI - Trang 208

Lạc”, hoạt động này sau khi được thúc đẩy đã gây ra một làn sóng lớn

thành phố Đông Lạc, cũng giúp cho người dân có thêm nhiều câu

chuyện cười trong lúc trà dư tửu hậu. Bởi vì giải thưởng rất hậu hĩnh
nên thu hút được sự quan tâm của mọi người.

Anh chàng trên tivi vừa cúi lưng chào ban giám khảo rồi bắt

đầu kể.

- Có lẽ là vì đã già nên ông nội tôi rất thích nhớ lại quãng thời

gian đã qua. Ông nói bọn trẻ các cháu giờ sống trong phúc mà
không biết hưởng phúc. Có một lần thấy tôi muốn mua nhà mới,
ông bèn nói, cháu bây giờ ở một căn nhà lớn rồi mà còn không biết
đủ, cả ngày đòi đổi nhà lớn hơn. Hồi còn trẻ, ông làm việc trong một
công xưởng, cùng bà nội cháu nuôi một lũ con, công xưởng chỉ phân
cho một căn nhà rộng mấy mét vuông, cả nhà 7 khẩu chen chúc
trong đó. Có lúc muốn thân mật với bà nội cháu một chút nhưng
không tiện nên trước đó ông đành phải chuẩn bị một ít kẹo nhét
trong túi, sau đó ném ra ngoài cửa và hét lớn: “Các con, bố giữ mẹ
con lại, các con mau đi cướp kẹo đi!”

- Ha ha… thằng cháu này thật là… nói xấu cả ông mình! -

Chương Hàm Uẩn đang uống trà, nghe câu chuyện đó, bật cười
phun cả trà ra ngoài. Đường Hội Thanh đang xầm xì nét mặt, nghe
vậy cũng không nhịn được cười, nói:

- Linh tinh quá!

Thím Phàn thấy Đường Hội Thanh cuối cùng cũng mỉm cười thì

cười theo. Thím Phàn là một người giúp việc rất “chính trị”, nữ chủ
nhân cười, nam chủ nhân không cười, thím cũng không cười. Chỉ khi
nào cả hai người cùng cười thì thím mới phụ họa cười theo. Khi gặp
chuyện gì vui vẻ, để chủ cười trước là triết học ôsin của thím Phàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.