QUAN TRƯỜNG HỦ BẠI - Trang 37

- Anh Lâm, anh làm người như thế có phải là quá mệt không? Có

những điều rất muốn nói mà đều giấu trong lòng, không dám
nói ra, khó chịu lắm, còn khó chịu hơn là nhịn tiểu, sớm muộn rồi
cũng sinh bệnh thôi. Cái chốn quan trường này lạ lắm, có những
người cứ làm như là pháp trường ấy, rõ ràng trong lòng sáng tỏ như
đèn, nhưng đánh chết cũng không nói. Tại sao chúng ta không thể
nói vài câu thật lòng? - Tiêu Tảo Huy phản bác lại.

- Mọi người đều là đồng liêu, sớm tối đi đâu cũng có thể gặp

nhau, vả lại chuyện của Hà Đại Dục cũng chưa rõ ràng, anh như thế
không sợ đắc tội với người ta sao? - Lâm Đại Phục nói.

- Quan trường sắp thành nơi huấn luyện ngựa rồi, trước khi

vào thì cá tính mỗi người một khác, vô cùng hoạt bát, sau khi đi ra thì
ai cũng có một tư thế và bước chân giống nhau. Tôi ngày trước cái
gì cũng giấu trong lòng, không vui cũng chẳng dám nói ra, khó chịu
vô cùng. Từ khi sang Hội đồng Nhân dân, tôi muốn nói gì thì nói,
tâm trạng dễ chịu hơn nhiều, cảm giác đó giống như người bị mắc
bệnh sỏi thận phẫu thuật bỏ đi những viên sỏi của mình, vô cùng sảng
khoái. Con người sống được bao nhiêu, việc gì phải gò ép bản thân
như thế. - Tiêu Tảo Huy nói.

- Anh nói làm như dễ lắm, nhưng người ta nghe thấy rồi cũng

giấu trong lòng, chẳng phải cũng coi như không truyền đạt được
cho ai sao? Nói ra thì ảnh hưởng tới quan hệ giao tiếp; còn giấu
trong lòng thì chỉ sợ sẽ sinh bệnh. Anh Tiêu này, không phải anh
đang quyết ý hại người ta đấy chứ? - Lâm Tái Phục cười nói.

- Nói lời mình muốn nói, ai bệnh kệ người ta. - Tiêu Tảo Huy

cũng đùa.

- Anh Tiêu, luyện tốt “bế công” chính là tố chất căn bản của

cán bộ lãnh đạo. Trước tiên phải luyện được công phu nhịn tiểu. Các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.