QUAN TRƯỜNG HỦ BẠI - Trang 38

cuộc họp bây giờ vừa nhiều vừa dài, các lãnh đạo ở trên bục báo cáo,
nói một lúc một tiếng đồng hồ là chuyện bình thường, anh nhìn
các đồng chí lãnh đạo báo cáo hay thuyết trình, có ai nói được nửa
chừng thì xin ra ngoài đi vệ sinh không? Lúc này, nếu có buồn tiểu
cũng phải nhịn! Tôi từng nghe kể một câu chuyện cười, nói về vấn
đề đề bạt cán bộ nghiên cứu ở huyện Khổng Vũ, có một thành viên
ban lãnh đạo vì không chịu nổi sự giày vò suốt 6, 7 tiếng đồng hồ
nên vội vàng đi vệ sinh, chỉ trong vòng có chưa đầy 50 giây, khi ông
ta vội vã kéo quần quay lại phòng họp, phát hiện ra người mà mình
cực lực giới thiệu đã bị phủ quyết! Anh nói xem “bế công” có quan
trọng hay không? - Lâm Tái Phục hình như nghiên cứu rất kĩ về
thuật “bế công”.

- Đây đâu phải là truyện cười! Chuyện này xảy ra ở Cục Giáo dục

huyện Khổng Vũ, cái người không nhịn được tiểu ấy là ông Khổng,
Bí thư Cục Giáo dục huyện, nghe nói ông Khổng này sau khi về hưu
bị bệnh nhiễm độc nước tiểu. - Tiêu Tảo Huy cười.

- Anh nghe tôi nói hết đã. Thuật “bế công” này phải luyện thành

thuật “nhịn nói”. Giờ muốn lăn lộn trong các cơ quan thì phải biết
gặp người nói tiếng người, gặp ma nói tiếng ma, lúc nào nên nói,
nơi nào không nên nói đều là triết học cả đấy. Tóm lại có những
chuyện nói được, có chuyện thì không nói được, phải biết cách nhịn,
nếu không sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ. - Lâm Tái Phục bất chấp sự
nghi ngờ của Tiêu Tảo Huy, làm ra vẻ mình là người rất có tố chất.

- Từ năm hơn 30 tuổi tôi làm chức Phó Cục trưởng đã phải nhịn

nhiều rồi, mà có thấy tiến bộ đâu. Luận điệu hoang đường, anh
Lâm toàn nói những luận điệu hoang đường! - Tiêu Tảo Huy cười vui
vẻ, xong đó chạy vội. - Anh Lâm, tôi không nhịn được nữa, phải đi vệ
sinh đây.

Lâm Tái Phục cười khổ, lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.