QUAN TRƯỜNG HỦ BẠI - Trang 76

- Anh Lâm này, anh đừng có mở miệng ra là người khác, ngậm

miệng lại là người mình, Hội đồng Nhân dân huyện với Huyện ủy
cùng một chiến hào chứ không phải mâu thuẫn địch ta. Hay lấy
một cái ví dụ không sát lắm, đại biểu Hội đồng Nhân dân giống
một cái lọ hoa, chủ nhân nói đẹp, muốn bày nó lên giá để thưởng
thức thì nó có giá trị tồn tại. Nếu chủ nhân cảm thấy nó gây cản
trở mĩ quan sẽ ném nó vào đống rác, chẳng còn chút giá trị nào nữa.
Đại biểu của chúng ta cũng giống như các lọ hoa đó thôi, anh nói
đúng không? Lâm Đại Phục không đáp lời.

- Nghe tôi nói này, cái gã Tất Phu Chiết đúng là không hiểu

chính trị, chịu cái kết cục này cũng không đáng để đồng cảm. Quan
trường như chiến trường, nếu anh không rèn luyện tốt bản lĩnh
sinh tồn, đương nhiên sẽ bị trúng đạn, nhẹ thì bị thương, nặng thì
mất mạng, đó cũng là phù hợp với lí luận sinh tồn của Darwin.
Thực ra chuyện này đối với Tất Phu Chiết mà nói cũng chưa chắc
đã là một việc xấu. Thực tiễn đã chứng minh, anh ta không thích
hợp với chốn quan trường, nay bị thương nhẹ, rút lui sớm cũng là
một việc tốt. Nếu cứ cố chấp ở lại trong này, nói không chừng sau
này còn bị thương nặng hơn. Tái ông thất mã, chưa biết họa hay
phúc.

- Anh Tiêu này thật là, lẽ ra trong chuyện này Tất Phu Chiết là

người có lí, sao nghe anh nói lại thành vô lí mất rồi, lại còn kéo cả
tôi vào nữa.

- Anh Lâm, tôi không có lôi anh vào. Tôi nhớ anh từng dạy tôi,

phải luyện thuật “bế công”.

- Đúng, đúng là như thế, có vấn đề gì không? - Lâm Tái Phục

nghi ngờ nhìn Tiêu Tảo Huy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.