QUẢNG CHÂU ÁN - Trang 107

nhưng thanh nhã, được trang trí bằng những bản gỗ trơn nổi vân tuyệt đẹp.
Nhanh chóng cởi bỏ y phục, Kiều Thái ngồi xổm xuống bên bồn tắm nước
nóng và xối nước giội người bằng một chiếc gáo gỗ nhỏ. Khi đang dùng
miếng vải lót áo choàng lau khô thân thể, y chú ý tới một chiếc hộp đựng
những que cam thảo nằm sẵn trên bàn trang điểm. Cầm lấy một que, y nhai
giập một đầu rồi cẩn thận đánh răng. Sau đó, y mắc áo choàng và áo lót của
mình lên giá trúc và bước trở lại vào phòng, trên người chỉ vận độc một
chiếc quần rộng, để trần tấm thân trên vạm vỡ, chằng chịt sẹo. Kéo một
chiếc ghế đến bên giường, y cộc cằn nói:

“Ta đã chấp nhận lời mời đêm qua, như nàng thấy đó.”

“Chàng chắc không mất thời gian để tới được đây!” Nữ nhân lạnh nhạt nhận
xét. “Dù sao đi nữa, chàng đã khôn ngoan khi chọn buổi sáng sớm, vì đây là
lúc duy nhất thiếp có thể tiếp khách.”

“Tại sao thế?”

“Bởi vì thiếp không phải là một kỹ nữ bình thường, bằng hữu à. Đừng để ý
những lời bình phẩm lăng mạ thốt ra từ miệng lão chuột già Mãn Tốc Nhi.
Thiếp không phải dành để bán vì tấm thân này đã có một khách nhân bảo trợ
lâu dài. Đó là một nhân vật giàu có, như chàng có thể thấy từ tất cả những
thứ này.” Nàng vung cánh tay tròn lẳn chỉ lướt ra xung quanh, đoạn nói
thêm, “Và ngài ấy không tử tế với các đối thủ đâu.”

“Ta đến đây vì việc công.” Kiều Thái cứng rắn nói. “Ai nói ta là một đối thủ
của gã đó?”

“Thiếp đó.” Gác tay ra sau đầu và duỗi mình, nàng ngáp dài rồi liếc y một
cái bằng cặp mắt to tròn và cáu kỉnh hỏi, “Vậy thì chàng đang mong chờ
điều gì? Chàng có phải cũng là một trong những nam nhân phiền phức, làm
gì cũng phải tham khảo lịch trước để xem ngày giờ có cát tường không
vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.