QUẢNG CHÂU ÁN - Trang 142

đám cháy lớn thảm khốc. Và trong cơn lửa loạn rối ren khắp chốn đó, các
băng nhóm nhỏ của những kẻ có chủ tâm có thể gặt hái được rất nhiều.”

“Hoàng thiên ơi, tiên sinh nói có lý!” Bảo Thứ sử thốt lên.

“Hơn nữa”, họ Lương tiếp tục, “bất cứ kẻ nào tạo nên trận náo loạn trong
thành sẽ tìm được những tên đồng minh hăng hái ngay khi việc cướp bóc bắt
đầu. Ý thảo dân là hàng ngàn dân tộc Đản. Bọn chúng đã nuôi dưỡng lòng
thù hận sâu sắc với chúng ta trong hàng trăm năm qua.”

“Không hoàn toàn vô lý.” Địch Công thở dài bình phẩm. “Dù sao đi nữa,
đám thủy thượng nhân đó có thể làm được gì? Chúng không có tổ chức và
trong tay không có vũ khí.”

“Thế này”, họ Lương chậm rãi nói, “thực ra chúng có một hình thức tổ chức
nào đó. Có vẻ như chúng tập hợp xung quanh các đại pháp sư. Và mặc dù
chúng không sở hữu những vũ khí công thành loại lớn, nhưng trong các
cuộc giao đấu trên đường phố, chúng vẫn là những đối thủ nguy hiểm. Vì
chúng sử dụng loan đao khá thành thạo, và rất lão luyện trong việc siết cổ
bằng những chiếc khăn lụa. Đúng là chúng không tin tưởng người ngoài và
rất kín tiếng, nhưng bởi các mối khách quen của những kỹ nữ tộc Đản chủ
yếu là các thủy thủ Đại Thực, nên Mãn Tốc Nhi sẽ không khó khăn trong
việc xây dựng được mối quan hệ tốt với họ.”

Địch Công không đưa ra bình phẩm gì, ông đang suy nghĩ về những nhận
xét của Lương Phổ. Đào Cam nói với hắn:

“Tại hạ nhận ra, thưa tiên sinh, rằng là những kẻ siết cổ của tộc Đản luôn bỏ
lại những thỏi bạc mà chúng dùng để buộc nặng vào khăn tay. Vật đó khá
quý giá. Tại sao bọn chúng không mang đi sau khi ra tay hành động, hoặc
thay vào đó là dùng một miếng chì?”

“Chúng rất mê tín.” Lương Phổ trả lời với một cái nhún vai. “Đó là lễ vật
cúng tế cho linh hồn các nạn nhân. Chúng tin rằng làm vậy sẽ ngăn cản

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.