QUẲNG GÁNH LO ĐI VÀ VUI SỐNG - Trang 10

như cái đồng hồ cát. Anh biết rằng phần trên đồng hồ đó có dựng hàng ngàn
hột cát. Và những hột cát ấy, đều lần lần liên tiếp nhau, chui qua cái cổ nhỏ
giữa để rớt xuống phần dưới. Không có cách gì cho nhiều hạt cát chui cùng
một lúc được, trừ phi là đập đồng hồ ra. Hết thảy bọn chúng ta đều như
chiếc đồng hồ ấy. Buổi sáng, thức dậy, ta có hàng trăm công việc phải làm
trong nội ngày. Nhưng nếu chúng ta không làm từng việc một, chậm chạp,
đều đều như những hột cát chui qua cái cổ đồng hồ kia thì chắc chắn là cơ
thể và tinh thần ta hư hại mất“.
”Tôi đã theo triết lý đó từ ngày ấy. Mỗi lần chỉ có một hột cát xuống thôi...
Mỗi lần chỉ làm một việc thôi. Lời khuyên đó đã cứu thể chất và tinh thần
tôi trong hồi chiến tranh, mà bây giờ còn giúp tôi trong công việc làm ăn
nữa. Tôi là một viên kiểm soát số hàng dự trữ của một công ty ở Baltimore.
Tôi thấy trong nghề buôn cũng có những khó khăn y như trong hồi chiến
tranh: có cả chục công việc phải làm tức thì mà thời giờ rất hẹp. Nào lo làm
những giấy tờ mới, lo tính toán số dự trữ mới, nào lo những thay đổi địa
chỉ, lo mở thêm hoặc đông đóng bớt những chi nhánhv.v. Nhưng tôi không
nóng nẩy và luôn luôn nhớ lời khuyên của bác sĩ: ”Mỗi lần chỉ có một hột
cát xuống thôi. Mỗi lần chỉ làm một việc thôi“. Tôi tự nhắc đi nhắc lại câu
đó và làm việc một cách rất hiệu quả, không hoảng hốt hay có cảm giác ruột
rối như tơ vò nó làm cho tôi chết dở ở mặt trận khi xưa nữa“.
Một trong những tình trạng ghê ghớm nhất của đời sống bây giờ là một nửa
số bệnh nhân điều trị tại các nhà thương là những người mắc bệnh thần kinh
hay loạn óc. Họ bị đè bẹp dưới sức nặng của những lo lắng về quá khứ lẫn
với tương lai. Mà đại đa số những bệnh nhân đó đều có thể khoẻ mạnh, đi
đứng như thường, ngay từ hôm nay sống một đời sung sướng, hay hơn nữa,
một đời hữu ích nếu họ chịu nghe lời khuyên của Wiliam Osler: ”Chia đời
sống thành từng ngăn, cách biệt hẳn nhau, mỗi ngăn là một ngày“.
Bạn và tôi, ngay trong lúc này đây, chúng ta đứng tại chỗ hau cái vô tận gặp
nhau: cái dĩ vãng mênh mông có từ thời khai thiên lập địa và cái tương lai
nó bắt đầu từ tiếng cuối cùng mà tôi mới thốt. Chúng ta không thể sống
trong cả hai cái vô tận đó được, dù chỉ là trong một phần giây. Mà hễ rắng
cái vô tận đó thì ta sẽ làm hai cho tinh thần và thể chất của ta liền. Vậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.