QUẲNG GÁNH LO ĐI VÀ VUI SỐNG - Trang 18

hãng bán dầu xăng ở Niu Ước, trước kia có theo học lớp giảng của tôi:
”Tôi bị tống tiền! Tôi vẫn không tin có thể xảy ra như vậy được. Tôi vẫn
không tin rằng xã hội này lại có thể xảy ra chuyện y như trên màn ảnh đó
được. Nhưng chuyện xảy ra thiệt. Công ty dầu xăng mà tôi làm chủ có một
số xe và một số tàu xế chuyên đi giao hàng. Lúc đó vì chiến tranh, dầu xăng
bị hạn chế gắt và người ta chỉ giao cho chúng tôi vừa đủ số xăng để phân
phát cho khách hàng thôi. Hình như có vài người tài xế của chúng ta ăn bớt-
mà tôi không hay- số xăng phải giao cho các thân chủ để bán lại cho các
”khách hàng“ chợ đen của họ.
Tôi không hề để ý tới những sự gian lận đó mãi cho tới hôm có một người
laị thăm tôi tự xưng là Thanh tra của chính phủ và đòi tôi một số tiền trà
nước. Hắn nói hắn có đủ tài liệu, bằng cớ về hành động bất lương của bọn
tài xế của tôi và nếu không chịu đút lót hắn sx tư những tài liệu đó sang
Biện lý cuộc. Tôi biết chắc riêng tôi, tôi không phải lo gì hết. Nhưng tôi
cũng lại biết rằng theo luật thì hãng tôi phải chiụ trách nhiệm về hành động
của ngừi làm công. Hơn nữa, nếu việc đó đưa ra toà, và đăng tren mặt báo
thì sẽ tai hại cho Công ty không ít. Mà tôi lấy làm vinh dự về Công ty của
chúng tôi lắm; vì chính ông thân tôi đã sáng lập ra nó từ 24 năm trước.
Tôi lo lắng tới nỗi hoá đau, mất ăn, mất ngủ ba ngày ba đêm. Tôi luôn luôn
quay cuồng. Nên đấm mõm nó năm ngàn mỹ kim hay là bảo thẳng nó cứ
việc làm tới, muốn ra sao thì ra? Dù quyết định cách nào thì kết cục cũng là
tai hại.
Rồi một đêm sau, bỗng dưng tôi mở cuốn ”Quẳng gánh lo đi và vui sống“
mà người ta đã phát cho tôi trong khi theo lớp giảng của ông Carnegie về
thuật nói trước công chúng. Tôi bắt đầu đọc. Tới chuyện của ông H. Carrier,
tôi gặp lời khuyên: ”Hãy nhìn thẳng vào sự tai hại nhất“ Và tôi tự hỏi: ”Nếu
ta khong chịu hối lộ nó, mặc cho nó đưa tài liệu ra Biện lý cuộc thì sự tai
hại nhất nếu có, sẽ đến mức nào?
Tức thì tôi tự trả lời: ”Bất quá thì bị tan tành sự nghiệp, bị phá sản vì những
bài báo rêu rao chớ không phải lẽ bị ngồi tù được!“.
Nghĩ vậy tôi liện tự nhủ: ” Được lắm, phá sản thì cũng đành. Nhưng rồi sao
nữa?“

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.