Quốc gia khởi nghiệp Ebook.vn
thế của người trong cuộc”. Điều này giống như Yossi Vardi mô tả: Ở Israel “mọi người đều
biết nhau và có mức độ minh bạch rất cao”.
Margalit sẽ chỉ ra rằng Israel có sự pha trộn chính xác các điều kiện để tạo ra một cụm kiểu
như thế - và điều này rất hiếm. Song trên hết, những nỗ lực để tạo ra các cụm không phải
lúc nào cũng thành công. Lấy Dubai làm ví dụ. Nếu đến Dubai để tìm một người tương tự
như Erel Margalit, người ta nghĩ đến Mohammed Al Gergawi. Al Gergawi là Chủ tịch kiêm
CEO của Dubai Holding, một trong những công ty lớn thuộc quyền sở hữu của Sheikh.
Mohammed bin Rashid Al Maktoum, người lãnh đạo Dubai (cũng là T Bộ trưởng Quốc
phòng của Các tiểu Vương quốc Ả-rập Thống nhất). Thật ra, Sheikh Mohammed chính là
Chủ tịch “Tập đoàn Dubai”. Không có sự khác biệt giữa tài chính công của Dubai và tài sản
cá nhân của Sheikh.
Al Gergawi bỗng trở nên đáng chú ý khi vào năm 1997 ông đến gặp Sheikh Mohammed
trong majlis, một diễn đàn cho người dân bình thường đến gặp Sheikh - nó giống như một
phiên bản Ả-rập của một cuộc tiếp dân, chỉ ít tính tương tác hơn. Trong cuộc gặp gỡ, Sheikh
Mohammed chỉ tay vào Al Gergawi và tuyên bố, “Tôi biết anh và anh sẽ tiến xa”
[159]
.
Hóa ra vài tháng trước đó, Al Gergawi, khi còn là một viên chức chính phủ hạng trung, đã
được một trong những “người mua sắm bí ẩn” của Sheikh Mohammed điểm mặt - nghề của
họ là lùng sục trong cả vương quốc để tìm ra các nhà lãnh đạo kinh doanh tiềm năng. Ngay
sau cuộc gặp ở majlis, Al Gergawi nhanh chóng bước vào con đường thăng tiến để trở thành
quản lý một trong ba công ty chính của Sheikh. Những người khác trong chính phủ Dubai
nói với chúng tôi rằng Al Gergawi được chọn lựa bởi họ đánh giá anh là nhà quản lý có tài -
anh có thể thực hiện rất tốt các kế hoạch mà không thách thức tầm nhìn của người lãnh đạo.
Hệ thống kinh tế của Dubai phần lớn dựa trên chế độ bảo hộ, để duy trì tình trạng thuần
phục của cư dân địa phương (chỉ 15% trong số 1,4 triệu người cư trú ở Dubai là người
Emirati). Giống như Singapore, đó là một xã hội cực kỳ có trật tự, và không hề có chỗ cho sự
phản đối - ngay cả những cuộc phản đối ôn hòa - trước chính phủ. Nhiều nhà sáng lập tổ
chức nhân quyền đầu tiên của Dubai cũng là nhân viên chính phủ và lệ thuộc vào tính hào
phóng của Sheikh Mohammed.
Quyền tự do ngôn luận được hiến pháp “bảo đảm”, nhưng không bao gồm việc chỉ trích
chính phủ hay bất cứ điều gì được coi là công kích đạo Hồi. Khi nói đến tính minh bạch của
chính phủ, đặc biệt là liên quan đến kinh tế, xu thế đang đi theo hướng sai lầm. Một luật
truyền thông mới quy định, tội làm tổn hại đến thanh danh hay nền kinh tế của UAE phải
chịu mức phạt lên đến một triệu dirham (tương đương 270 nghìn USD). Chính phủ duy trì
một danh sách các trang web bị cấm truy cập; lệnh cấm được áp đặt bởi hệ thống kiểm
duyệt Internet của nhà nước (người dùng không kết nối trực tiếp đến trang web mà phải
qua một máy chủ (do cơ quan viễn thông độc quyền của nhà nước kiểm soát). Theo lệnh tẩy
chay của các quốc gia trong khối Ả-rập, cả du khách lẫn người dân đều không thể gọi đến
Israel từ đường dây cố định hay điện thoại di động: Mã quốc gia 972 của nước này đã bị chặ