” Cộc…Cộc…Cộc “
— A Xèng, ông còn thức chứ… ? A Xèng….?
” Kẹt….Kẹt…”
Cánh cửa được mở ra, bên trong nhà là một người đàn ông mặc áo thổ cẩm,
đóng khố với bộ tóc búi chặt nhìn như một con trăn đen xì đang cuộn lấy
phần cổ của ông ta vậy. Đó chính là A Xèng, một ông già năm nay đã 60
tuổi người dân tộc thiểu số.
Lão Xèng nói :
— Về rồi sao….? Tôi còn tưởng cậu chết mất xác rồi chứ…? Vào trong đi.
Bước vào trong nhà, xoa hai bàn tay vào nhau rồi phà hơi cho đỡ lạnh, Bảo
suýt xoa :
— Lạnh thật ấy, đêm xuống lại càng lạnh hơn.
Lão Xèng lấy củi rồi đốt lửa, ngồi bên bếp hồng, lúc sau cơ thể Bảo mới
hồi lại. Lão Xèng đặt bát cháo nóng hổi vừa múc từ cái nồi treo trêи bếp
lửa xuống trước mặt Bảo rồi khẽ nói :
— Ăn đi rồi nói chuyện.
Bảo cúi đầu cảm ơn, xì xụp bát cháo nóng, cả một ngày chỉ có chút lương
khô dằn bụng, bát cháo của lão Xèng lúc này còn ngon hơn sơn hào hải vị.
Ăn xong, nhìn lão Xèng, Bảo buồn rầu :
— Tôi không tìm thấy nó đâu cả…? Ngôi làng đó, có chắc là nó còn tồn tại