QUỶ ẤN - Trang 215

Thầy Lương mỉm cười :

— Đừng tự dằn vặt, không ai cố ý cả. Chỉ thương cho Thước, đêm mai
Thước sẽ chịu đựng thêm cơn đau khổ sở này 1 lần nữa. Nếu như hai người
muốn chuộc lỗi thì đêm ngày mai, tôi cần sự giúp đỡ của 2 người. Thú thực
1 mình tôi cũng rất khó khăn khi dùng sức khống chế Thước. Tôi cũng già
cả, sắp chết đến nơi rồi, dù không tỉnh táo nhưng khi cơn đau hành hạ, cậu
ta vẫn rất khỏe. Đó là lý do hôm nay tôi phải trói cậu ta lại. Thế nên bố con
bác chủ mới hiểu lầm. À, khi nãy cậu nhà có hỏi tại sao trêи người Thước
lại bị tím bầm. Đó là vì trong đau đớn, Thước lặn lộn dưới đất, chân tay đập
vào thành giường nên mới vậy, chứ nghĩ mà xem, nếu muốn hành hạ cậu ta
thì tôi đưa cậu ta tới đây xin nương nhờ làm gì. Có phải không nào…? Ha
ha ha.

Bố con ông Mừng gãi đầu, gãi tai cười ngượng, Phển kéo ghế lại gần chỗ
thầy Lương, Phển lễ phép :

— Cho…cho cháu xin lỗi……Cháu đã quá hấp tấp, suy nghĩ nông cạn. Từ
giờ cần gì, bác cứ nói, cháu sẽ giúp.

Thầy Lương lẫn ông Mừng nhìn Phển cười sảng kɧօáϊ, thầy Lương gật đầu
:

— Biết nhận lỗi là tốt rồi, tuổi trẻ đôi khi phải trải qua như vậy mới có kinh
nghiệm sống. Ít nhất hành động của cậu cũng là vì Thước, ta không trách
cậu đâu.

Đã gần sáng, bên sau nhà, con gà trống mà ông Mừng mua hộ thầy Lương
đang vươn cổ lên gáy những tiếng đầu tiên chào đón một ngày mới :

” Ò….Ó….O….O…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.